Chương 20
Từng cơn gió đêm lại thổi qua, mặt nước trong vắt dưới chân cầu nhẹ lay động. Vương Uy Quân lẳng lặng đứng trên cầu, ánh mắt đăm đăm hướng về phía xa, không thể thấy rõ được ẩn tình trong lòng...
Trở về thực tại, dòng người ở kinh thành vẫn đông đúc chưa tan, dư âm lễ hội vẫn luôn còn đó, người người đều mải lo vui chơi tận hưởng, có thể nói là bất kể ngày đêm.
Hoàng hôn ngày sau đỏ rực, bên dưới con đường rộng lớn, Vương Uy Quân rảo bước đôi chân, chầm chậm đi dạo.
Phía ngược lại, Lam Cảnh Nghi cũng đang nhàn nhã tản bộ trên đường.
Trong một khoảnh khắc, Vương Uy Quân bất ngờ chạm mặt với Lam Cảnh Nghi.
Đều là người đang du ngoạn lễ hội trong thành, thế rồi chỉ thoáng một cái liếc mắt, ánh nhìn va chạm giữa không trung, cả hai không quen không biết, cứ như vậy lướt ngang qua nhau.
Thời gian tính bằng từng khắc quý giá thì vốn dĩ trôi qua mau, chuỗi ngày lễ hội mới ngày nào còn rầm rộ không lâu cũng đã chuẩn bị kết thúc.
Lam Minh dù muốn dù không, nhân lúc đó đã phải vội vàng lên ngựa rời khỏi kinh thành. Trước khi trở về, đêm hôm ấy Lam Minh đã luyến tiếc ở bên công chúa lâu thêm một chút, thế mà chỉ mới xa nàng chưa đầy một ngày thì trong lòng liền nhớ nhung không yên.
Lam Minh tự cảm thấy đầu óc hiện tại chỉ có thể chứa đựng một mình nàng, xa cách vài giây đã không thể chịu được.
Tiếng vó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3615472/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.