Vương gia trở về
--
Tử Minh bất ngờ sảy chân, cả người mất thăng bằng liền ngã xuống.
Nhận ra Tử Minh vừa bị ngã, Lục Cảnh Nghi ngay tức khắc hoàn hồn, theo quán tính cậu lập tức vươn cánh tay ra, đồng thời cũng dừng lại toàn bộ kích động.
Thời điểm Tử Minh chuẩn bị tiếp đất lại đột nhiên có người xuất hiện đúng lúc. Người áo đen lập tức nhấc Tử Minh lên tay và bế cô chạy đi. Diệp Nhi sau vài giây đứng há hốc liền lấy lại thần trí, sau đó phi một mạch theo hướng của công chúa.
Lục Cảnh Nghi ngạc nhiên nhìn theo phía họ, ngẩn người suốt một lúc, khuôn miệng đã đông cứng hoàn toàn.
Lúc đó, trí óc của Lục Cảnh Nghi bị một trận quay cuồng, cảm tưởng như vừa từ trên mây rơi xuống.
Hai bàn tay Lục Cảnh Nghi run rẩy, khóe mắt nhuộm đỏ hoe, cậu vô lực quỳ thụp xuống đất, nén những tiếng nấc bên cạnh thi thể lạnh ngắt của Khải Ân.
--
"Công chúa điện hạ không sao chứ?"
Sau khi an toàn đưa Vương Anh công chúa rời khỏi học viện, mọi chuyện may mắn vẫn được cứu vãn kịp thời, Lam Minh thở hắt một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh công chúa.
Tử Minh hạ mắt, ánh nhìn thẫn thờ vẫn đang đặt dưới chân.
Chuyện hạ sát Khải Ân mới đây không lâu lại lởn vởn trong tâm trí, hễ nhớ đến nó, Tử Minh lại cảm thấy day dứt không yên:
"Vừa rồi, ta đã bất đắc dĩ ra tay với Khải Ân."
Ánh mắt của Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3615454/chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.