Cậu đang nghĩ gì? - 1
--
Lần cuối cùng, trước khi mẹ Lục Cảnh Nghi qua đời đã để lại cho cậu một sợi dây chuyền, nhắn nhủ cậu không được làm mất. Lục Cảnh Nghi tháo sợi dây chuyền từ cổ mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, đem nó đưa ra trước mặt.
Thấy vậy, Tử Minh chỉ hỏi cậu:
"Của mẹ cậu để lại cho cậu à?"
"Đây là kỉ vật cuối cùng của mẹ tớ để lại, lúc đó tớ còn rất nhỏ, mẹ tớ không muốn tớ làm mất nó, hình như nó mang một ý nghĩa gì rất đặc biệt."
Mẹ của Lục Cảnh Nghi đổ bệnh nặng, sau đó đã không thể qua khỏi, nói đúng hơn chính là qua đời khi quãng đường còn lại phía trước là rất dài. Lúc nhỏ, cuộc sống của cậu chưa bao giờ là ổn, cho đến khi Ân Nhi hay tìm đến trò chuyện cùng cậu, cậu cũng bớt đi sự xa lánh với bạn bè đồng trang lứa. Nó nhỏ hơn cậu vài tuổi, hoàn cảnh của nó cũng là một đứa trẻ mồ côi giống như cậu. Chính vì thế, cậu đã sớm xem Ân Nhi là em gái của mình.
"Thế còn người bạn Trác Vĩ Huân kia thì sao?"
Tử Minh ngồi cạnh, hai tay ôm đôi chân nhỏ nhắn, cằm để trên gối, khẽ cất giọng hỏi Lục Cảnh Nghi, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng chớp vài cái, lặng nhìn về khoảng không trước mặt.
Lục Cảnh Nghi cười, chầm chậm uống một ngụm nước, không lâu dõng dạc kể tiếp:
"Trác Vĩ Huân là người bạn đầu tiên của tớ, cậu ấy khác hẳn những đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3615453/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.