Chương 7
Đông Anh công quốc.
Đêm ấy, trời âm u, thỉnh thoảng có tiếng gió rít qua khe cửa, những âm thanh khô khốc cứ như thế vọng lại bên ngoài căn phòng.
Lam Minh nặng nhọc thay từng chiếc áo trên người, đến khi lớp áo cuối cùng dần cởi đi mới lộ ra vết thương trên vai được cầm máu bởi vài miếng vải sơ sài. Những ngón tay thon dài vừa nhẹ chạm ngang, cảm giác đau buốt lập tức nhói lên, Lam Minh liền đổ mồi hôi lạnh, nghiến chặt răng chịu đựng.
Âm thanh gõ cửa vang lên bất ngờ, Lam Minh lật đật với tay khoác vội chiếc áo, dáng dấp vô cùng khẩn trương, tuy nhiên chưa kịp chỉnh trang xong xuôi thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Lam Minh thoáng giật mình, nhưng vẫn rất nhanh lấy lại dáng vẻ thường ngày.
"Cha."
Người đàn ông trung niên đứng đó, thấy Lam Minh khoác chiếc áo xộc xệch trên người, giống như đang che giấu đi sự bất thường, ông liền nhíu mày không hài lòng, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, khẽ hỏi:
"Con làm sao đó, đang bị thương nặng lắm sao?"
"Dạ không có, con bị nhẹ, chỉ hơi khó chịu một chút." - Lam Minh lúng túng, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
Xưa nay Lam quốc công tính tình trầm ổn, không có lấy nửa phần khắt khe đối với con mình. Ông ấy trong ấn tượng của Lam Minh không phải cư xử quá lạnh lùng nghiêm khắc, chưa từng quá gay gắt bất kì chuyện gì, nhưng tuyệt nhiên giữa cha con họ giống như bị ngăn trở bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3615451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.