Giữa chính điện căng thẳng, sắc mặt mỗi người một vẻ khác nhau, có người tỏ ra kinh ngạc, có người chỉ lẳng lặng quan sát, nhưng tất thảy mọi thứ đều đang nén chặt dưới một bầu không khí nặng nề.
"Mọi chuyện có đúng như vậy không, Minh nhi?"
Hoàng đế hỏi, quay sang nhìn Tử Minh, bất luận ra sao đều muốn đích thân công chúa lên tiếng giải thích rõ.
Vương Anh công chúa lại chỉ đứng yên một chỗ, không hé nửa lời. Nhận ra sự chần chừ ở công chúa, hoàng đế liền tiến đến gần, thái độ tuy không phải giận dữ nhưng lại vừa đủ nghiêm khắc, nhất thời khiến xung quanh ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
"Tốt nhất là con nên thành thật mọi chuyện."
Vương Uy Quân đứng gần công chúa, tự đắc mỉm cười, hắn tò mò không biết Tử Minh sẽ nghĩ gì khi đối mặt với tình cảnh trớ trêu này.
Vương Tử Minh vào giờ phút phải đối diện trước cha nàng, trong lòng phức tạp đến mức không thể nói ra thêm lời nào, nàng chỉ có thể ngập ngừng gật đầu.
Lúc đó, toàn bộ triều thần bỗng tá hỏa một phen.
Hoàng đế Vương Anh bề ngoài dường như lúc nào cũng lạnh lùng sắt đá, nhưng trên gương mặt hiện tại đã trở nên tối sầm, gần như không thể tức giận hơn.
Tình cảnh này gần giống như mong đợi của Vương Uy Quân, hắn lấy tay chỉnh cổ áo, tác phong mang đậm khí chất hoàng tộc, bộ dạng vô cùng ngạo nghễ, chậm rãi bước đến chỗ Lam Minh đang quỳ gối dưới đất.
"Ta và công chúa nhìn thấy ngươi từ hướng Đông Anh công quốc đi về, rốt cuộc ngươi có thừa nhận mình là nội gián của bọn người công quốc phái sang đây không?"
Vương Uy Quân lẽ ra không cần quan tâm Lam Minh là người của nước nào, nhưng hiếm khi công tước có cơ hội được kiêu ngạo trước mọi người như bây giờ, gần như cả đời hắn chỉ có một lần, thế nên hỏi vài câu tra khảo cũng chỉ để tô màu thêm cho cái gọi là "uy tín" của hắn.
"Chắc hẳn chúng ta ở đây đều đã đoán ra hầu tước này là người của Đông Anh công quốc, nhưng theo ta chuyện này không đơn giản như vậy."
Lam Minh kiên định giữ im lặng, ánh mắt lần này đã dán lên người Vương Uy Quân.
"Chẳng qua ta không tin được quốc công kia lại đưa một kẻ tầm thường sang đây ngần ấy năm." - Vương Uy Quân khẽ đưa mắt nhìn sang hoàng đế, cố ý nói to một chút - "Chuyện đã đến mức này, nếu không chịu thành tâm khai thật, chỉ sợ rằng hoàng đế bệ hạ sẽ không kiềm được cơn giận mà mang quân sang công quốc để giải quyết cớ sự đấy."
Vương Uy Quân đem công quốc ra để uy hiếp.
"Rốt cuộc thì ngươi là?"
Xung quanh như nín thở chờ đợi.
Lam Minh phóng âm giọng lạnh lùng, cuối cùng cũng đáp lại hắn:
"Thế tử Đông Anh công quốc."
Vương Uy Quân trố mắt, ngạc nhiên:
"Hử, cái gì?"
Người bình tĩnh như công chúa, thời khắc nghe xong sắc mặt lập tức cứng ngắt.
Toàn bộ triều thần lại đồng loạt bị kinh ngạc lần thứ hai.
Lúc đó, hoàng đế đã bắt đầu nổi giận, trong lòng tựa như có hàng vạn ngọn lửa đốt cháy. Người tiến lại chỗ Lam Minh, nhìn xuống bằng một ánh mắt coi khinh:
"Đông Anh công quốc các ngươi chỉ là một nước chư hầu nhỏ bé, do yếu thế hơn nên luôn dâng hiến cống phẩm sang Vương Anh đế quốc đều đặn trung thành, tất yếu chỉ để lấy lòng của ta, thế nhưng bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, lại còn dám to gan dâng nộp cả thế tử sang để làm nội gián sao?"
Vương gia tiến lại gần hoàng đế, chứng kiến tình cảnh từ nãy giờ nhất thời không thể nói được lời nào, cho đến lúc này vương gia mới mở miệng:
"Năm xưa bản vương không giết hắn, đúng là một sai lầm."
Hoàng đế nghe vậy liền nhìn qua Vương Anh công chúa, thanh âm có chút trầm đi:
"Tử Minh, con có nghe thấy không, bây giờ hãy nói ta biết, con giải quyết chuyện này làm sao?"
Trước nay, hoàng đế vốn dĩ rất tin tưởng và trọng dụng Lam Minh, không ngờ có một ngày hầu tước lại biến thành một tên nội gián của Đông Anh công quốc như hôm nay. Thấy hoàng đế có vẻ đã nổi giận, Vương Uy Quân có chút đắc ý, nhân lúc dầu sôi lửa bỏng lập tức nói:
"Thần tử nghĩ nên giết hầu tước để làm gương, nếu tha mạng cho hắn lần này, chắc chắn sẽ có loạn thần về sau."
Trải qua một hồi im lặng, Vương Tử Minh đã chịu lên tiếng, thái độ của nàng trở về nghiêm túc, bình tĩnh nói với cha nàng:
"Thưa cha, như thế không được, Lam Minh dù sao cũng là thế tử một nước, nếu giết Lam Minh vào lúc này, khó tránh xảy ra xung đột dữ dội với Đông Anh công quốc, dân chúng nước ta không thể vì một người ngoại quốc mà đổ máu vô nghĩa."
Vương Uy Quân đồng thời cũng tiếp lời, có vẻ như không tán thành với lời nói công chúa vừa rồi:
"Dù có là thế tử đi nữa cũng là kẻ đã phạm phải trọng tội, huống hồ chỉ là con chuột nhắt chư hầu, nếu Vương Đông có xảy ra chiến loạn thì nước nhỏ cũng không thể đánh lại ta, thiệt hại nhân lực vốn không đáng kể, nếu dễ dàng bỏ qua cho hắn thần tử cho rằng không phục."
Trong một tình cảnh phải lắng nghe ý kiến từ cả hai người, hoàng đế không khỏi suy tính làm thế nào mới có thể xem là hợp lí.
"Cha hãy suy nghĩ kĩ, công tư phân minh, không nên vì thù riêng làm ảnh hưởng đến chính sự, cùng lắm có thể giam lỏng Lam Minh, vừa nắm giữ được con tin của địch quốc, ép vua nước họ bị mất thế tử vào tay chúng ta, bọn họ vì điều này cũng không thể lấy cớ sinh sự, dân chúng nước ta thoát khỏi cảnh chiến loạn, Vương Anh đế quốc không cần lo hao tổn quân binh nào, nhìn chung vẫn là có lợi chứ không hại."
Lời nói của công chúa khiến cho hoàng đế có phần do dự, sở dĩ là vì lí lẽ của Tử Minh nghe qua rất dễ thuyết phục người khác.
Vương Uy Quân thầm khen công chúa quả nhiên giỏi, ngữ khí từ nàng rất sắc bén thông minh, không hổ là con gái hoàng đế, nhưng hắn cũng không vì vậy cho phép bản thân chịu thua. Đứng trước hoàng đế, cơ bản hắn đã thua công chúa về mặt tình cảm, nếu không tạo ra sức ép, chắc chắn một điều hoàng đế sẽ nghiêng cán cân về Tử Minh.
"Tử Minh điện hạ, thần tử làm vậy chính là vì nghĩ cho đại cuộc mà thôi."
"Nếu đã nghĩ cho đại cuộc thì ngươi sẽ không chọn cách để dân chúng thiên hạ phải vì ngươi mà chịu cảnh chiến loạn."
"Lời của điện hạ không phải là không có lí, nhưng điện hạ, như vậy thì thần tử bây giờ sẽ không bàn đến chuyện đại cuộc." - Vương Uy Quân chỉ tay, nhất quyết không nhượng bộ - "Thần tử hỏi rằng công chúa làm vậy có còn nghĩ cho thể diện của hoàng gia hay không?"
"Bản công chúa hỏi ngươi, như thế nào mới là nghĩ cho thể diện của hoàng gia?"
"Công chúa điện hạ, hoàng gia ta đời đời danh giá uy nghiêm, trước giờ chưa từng có chuyện để cho một kẻ nội gián nào lọt vào tận cung điện, đây vốn đã là một chuyện đáng xấu hổ, thiên hạ biết được sẽ nghĩ gì?"
Vương Anh công chúa nhìn hắn, tràn đầy khí phách đáp trả:
"Nếu ngươi giết thế tử, hai quân đánh nhau cả thiên hạ sẽ biết. Nếu ngươi không giết, chẳng lẽ có kẻ trong đây tự chui ra ngoài vạch áo cho thiên hạ xem ư?"
Nghe xong, nét mặt đắc ý của Vương Uy Quân đột nhiên bị dập tắt, sợ tranh luận tiếp tục sẽ bị thất thế, hắn liền quay sang hoàng đế:
"Bệ hạ, thần tử cho rằng không thể bỏ qua được chuyện này, nhất định phải truy tội đến cùng."
"Công tước muốn truy tội đến cùng, đồng nghĩa là ngang nhiên không muốn giữ thể diện cho cha ta rồi."
Đôi mày của Vương Uy Quân nhích lại không thể sát hơn, hắn chững lại vài giây, bởi vì không lí nào không nghe ra ẩn ý trong câu nói của nàng.
"Thần tử chưa rõ... công chúa điện hạ nói vậy là ý gì?"
Vương Uy Quân bắt đầu cảm thấy lấn cấn, nếu càng nói thêm, hắn không biết Vương Anh công chúa sẽ nói đến cái gì tiếp theo.
Vương Tử Minh lại không bận tâm về phản ứng của công tước, nàng nhìn về cha nàng, từng chữ một vang lên dõng dạc.
"Bất luận khi xưa con từng giữ mạng Lam Minh, nhưng sau đó con cũng được Lam Minh trả ơn cứu mạng, về tình xem như không ai nợ ai..." - Nàng cười khổ, nghĩ một chút lại nói tiếp - "Còn nếu nói về lí, ngày xưa phụ hoàng là người quang minh chính đại đã nhận Lam Minh vào hoàng gia ta, chắc hẳn điều này cha đã phải suy tính kĩ, chuyện xảy ra hôm nay dĩ nhiên là không ai ngờ."
Nàng nhìn thoáng qua Vương Uy Quân, thái độ nhàn nhạt đá xéo:
"Chẳng lẽ công tước cũng muốn truy tội cả hoàng đế hay sao?"
Vương Uy Quân nhất thời bị cứng họng, gương mặt hắn lập tức phủ một màu trắng bệch.
Đến lúc đó, cả hoàng đế và vương gia bỗng khó xử nhìn nhau, trong khi hầu hết quan viên triều thần đều trút một hơi thở phào.
Hoàng đế bệ hạ mặc dù biết rằng Tử Minh chỉ là đang chân chính muốn tranh luận thắng Vương Uy Quân, nhưng dù sao thì... Tử Minh lại quá dứt khoát, đến mức chẳng để lại chút thể diện nào cho cha nó.
Nếu đã như vậy, hoàng đế càng không thể luận tội Lam Minh như lời Vương Uy Quân.
"Được rồi, không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự."
Sau khi đắn đo suy tính, cuối cùng hoàng đế đã quyết định theo lời của công chúa, hạ lệnh cho ngự tiền thị vệ tạm bắt giữ Lam Minh, hoàn tất chuyện này người lập tức cùng công chúa và vương gia rời đi.
Vương Uy Quân không cam lòng, hắn hận trong lòng đến nghiến răng nghiến lợi.
Một ngày tranh luận căng thẳng đến hiện tại đã có thể khép lại, toàn bộ thần tử bên dưới đều trịnh trọng tiễn hoàng đế rời khỏi chính điện. Riêng chỉ có công tước Vương Uy Quân vẫn đứng yên bất động, khuôn mặt bỗng dưng đằng đằng sát khí, không thể đoán được ẩn tình bên trong...
--
Sau khi Vương Tử Minh thuyết phục cha, nàng đã lập tức đi đến chỗ áp giải Lam Minh, mục đích vẫn là muốn hỏi ra lẽ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng khi nàng đặt chân đến nơi chỉ thấy một căn phòng trống rỗng, không thấy người đâu.
"Lam Minh đâu?" - Nàng thắc mắc hỏi quản ngục.
"Hồi bẩm công chúa, đến giờ này vẫn chưa thấy mang người đến."
Sắc mặt của Tử Minh liền trở nên u ám, trong lòng nảy sinh bất an.
Đột nhiên, một thị vệ từ bên ngoài bất ngờ chạy ập vào, bộ dạng hớt hải, vừa chạy đến trước mặt công chúa hắn liền quỳ thụp xuống đất, một tay chống lên gối, thở hì hục:
"Điện hạ, có chuyện rồi!"
...
Trên đường bị áp giải trở về, Lam Minh bỗng nhiên toát ra một dự cảm không tốt, trực giác mách bảo điều gì đó không lành.
Có tiếng bước chân phía sau.
Lam Minh quay đầu nhìn đằng sau, bên ngoài liền xuất hiện một nhóm người xông vào, tốc độ lao đến chớp nhoáng. Rất may, Lam Minh đã nhanh trí né tránh được, chỉ chậm một nhịp sẽ mất mạng, những quân binh áp giải bên cạnh đồng thời ngã sõng soài xuống đất.
Ngay tại cung điện Vương Anh, có kẻ dám làm loạn?
Nhóm người kia truy sát hụt, đôi mắt bọn chúng đỏ ngầu, dáng vẻ như hổ đói săn mồi, Lam Minh thừa dịp hỗn loạn rất nhanh tẩu thoát. Ngay phía sau Lam Minh, nhóm người mặc y phục Vương Anh liền đuổi theo.
Tuyết bên ngoài trời đông đến sau cùng đã rơi, đất trời đều chìm trong một màu trắng xóa. Trên đường săn đuổi, tiếng bước chạy của binh lính thay phiên nối nhau, vang lên rầm rập.
Giữa khung cảnh lạnh giá phủ đầy tuyết, bọn người phía sau đuổi bắt không ngừng, toàn bộ bao vây tứ phía, thành công dồn Lam Minh chạy đến một con sông, tuyệt nhiên không chừa cho con mồi đường thoát.
Trong toán quân truy sát đang vây xung quanh, kẻ dẫn đầu trong tức khắc đã tiếp cận được Lam Minh.
"Không được giết!"
Phía xa, công chúa kịp thời phi ngựa đến, dáng vẻ oai phong, vừa vặn ngăn được ý đồ ám sát Lam Minh.
Lúc đó, quân truy sát nghe được mệnh lệnh liền quay đầu lại, nhận ra công chúa đến, ai nấy cũng đều tỏ ra ngập ngừng, phân vân một hồi đành lùi lại đằng sau.
Lam Minh bất ngờ nghe thấy âm giọng của Tử Minh, ngoảnh đầu lại nhìn, nhất thời sơ hở nhận phải một cỗ đau đớn lên vai trái. Nhát kiếm vừa chém xuống, vai áo Lam Minh theo đó rách toạc, tên kia liền nhanh trí chụp lấy người Lam Minh, nhưng chỉ mới chạm tay vào đã bất ngờ khiến Lam Minh bị giật mình, toàn thân chới với, vô lực ngã xuống dưới.
Bỗng nhiên, trên cổ hắn cảm nhận một sự lạnh buốt chạm ngang.
"Điện hạ..."
Hắn ta hoàn hồn, thanh kiếm trên tay công chúa từ khi nào đã nhắm vào người hắn.
"Ta đã không cho phép các ngươi truy sát người của ta, ngươi cả gan dám kháng lệnh bản công chúa!?"
Toán binh truy sát lập tức lo sợ, sắc mặt gần như trắng bệch. Công cuộc truy sát hiện tại đã thất bại, chúng đồng loạt quỳ xuống, thành khẩn cúi đầu:
"Điện hạ tha mạng!"
Nàng rút gươm tựa như dọa kết liễu kẻ trước mặt. Hắn liền hoảng sợ quỳ xuống, mếu máo van xin:
"Công chúa điện hạ tha mạng! Tiểu nhân có điều muốn nói!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]