“Lam Minh.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lam Minh mới bừng tỉnh, cảm nhận được cơ thể đang đau nhức vô cùng.
“Lam Minh, khỏe lại chưa?” - Vương Anh công chúa vẫn đang ngồi bên cạnh, âm giọng có chút lo lắng.
“Công chúa điện hạ, sao Lam Minh lại ở đây?”
“Lam Minh bị ngất ở trước cửa phòng, đến bây giờ mới tỉnh.”
Lam Minh chỉ trầm mặc một cách vô hồn, công chúa thấy vậy liền hỏi han.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì cả, công chúa điện hạ.”
“Lam Minh... còn nhớ nó không?”
Công chúa cầm viên đá thủy tinh xanh lúc nhỏ đưa lên, Lam Minh vì thế cũng bất giác mỉm cười.
“Tất nhiên nhớ chứ, công chúa!”
...
Thấm thoắt đã 10 năm trôi qua, ở độ tuổi trưởng thành, Vương Tử Minh ngày càng trở nên xinh đẹp vạn người mê, diện mạo của nàng tuyệt mĩ khuynh thành, phong thái vương giả xuất chúng.
Trong căn phòng, Tử Minh trầm lặng ngồi, trong lòng tựa hồ đang nghĩ ngợi rất nhiều điều. Trước giờ nàng vẫn luôn giữ viên đá thủy tinh xanh ấy bên người như một vật bất ly thân, nàng không đưa nó cho Lam Minh, cho đến khi hôm nay Lam Minh xảy ra chuyện, nàng mới lấy nó ra.
Nàng lật qua lật lại viên đá trong lòng bàn tay, ngắm nghía lại nó. Đã lâu nàng chưa có cơ hội lấy nó ra ngắm, lần này cũng xem như một dịp để nàng khám phá.
Tử Minh cầm viên đá thủy tinh đưa lên, ánh mắt thu lại vào một vật nhỏ bé trước mặt, thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cung-thich-em/3462078/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.