Vũ Văn Hải đi rồi, Lục Đạo mới dẫn theo Mục Niệm Từ từ bãi cỏ đi ra.
Mục Niệm Từ nhìn bốn xác người nằm trên mặt đất, sắc mặt lập tức tái đi. Mặc dù nàng là Nguyên Sư, nhưng đến giờ vẫn chưa có trải qua chiến trường chính thức. Thế nên đây cũng là lần đầu tiên, nàng thấy người chết
Cả người run rẩy núp vào ngực Lục Đạo, không dám nhìn hiện trường, thanh âm lắp bắp
“ Lục Đạo, có chuyện gì xảy ra vậy!?”
“ Em không biết, nhưng chắc là có người muốn giết Vũ Văn Hải” Lục Đạo vỗ vai Mục Niệm Từ, trấn an “ Chị Niệm Từ nè”
“ Hửm” Mục Niệm Từ ngờ vực quay sang.
Ngay lập tức, Lục Đạo một tay để phía sau chiếc cổ trắng nõn nà của nàng. Trong nháy mắt, Mục Niệm Từ hai mắt mơ hồ sau đó đóng lại, đầu cũng nghẹo sang một bên
Chuyện tiếp theo, hắn không muốn cho Mục Niệm Từ tham dự vào. Mà muốn ở trước mặt nàng rời đi, lại càng không thể. Chẳng lẽ nói với nàng, là mình sẽ đuổi theo sao? 99% cô gái này không đồng ý
Vậy nên, cách đơn giản nhất là đánh ngất ah
Ôm lấy Mục Niệm Từ đã bị mình điểm huyệt ngủ lên. Cảm nhận nơi ngực bị thứ gì đó đè ép, Lục Đạo một trận run rẩy
Cô gái nhỏ này!? Đủ nóng bỏng ah
Trong lòng ý dâm đầy mình, nhưng Lục Đạo không có làm động tác quá lớn. Rất sợ sẽ đánh thức nàng dậy.
Thời điểm này, Suchet cũng chạy tới.
Lục Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194206/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.