“ Yên nào, để chị tựa một lúc” Mục Niệm Từ nỉ non một câu
Bỗng Mục Niệm Từ cuống lên, bởi vì Lục Đạo đột nhiên xoay người, cực nhanh ra tay, dùng loại tư thế “ hoàng tử bế công chúa” ôm lấy nàng vào lòng
“ Em… em làm gì vậy?” Mục Niệm Từ sắc mặt đỏ chót, lắp bắp hô hào.
Chỉ là trong lòng ngoài trừ ngượng ngùng ra, lại không có bao nhiêu tức giận. Ngược lại, có chút hoan hỉ.
Ai da!! Mục Niệm Từ à Mục Niệm Từ, mày đang nghĩ cái gì đó?
Lục Đạo cũng không có nhìn sắc mặt hốt hoảng của Mục Niệm Từ, cười nói
“ Không phải chị mệt sao? thế này thoải mái hơn nhiều”Nói xong, càng là dùng lực, để người đẹp ép sát lấy mình.
Lục Đạo nói rất chính khí, phẳng phất như thật vì Mục Niệm Từ lo lắng, chỉ là cánh tay thỉnh thoảng ở trên người nàng đi tới đi lui, lại hoàn toàn bắn đứng hắn
Cảm nhận trên thân thể mình có một bàn tay tà ác đang tác quái, Mục Niệm Từ không khỏi trợn mắt nhìn Lục Đạo, bĩu môi nói
“ Hừ!! đừng tưởng chị không biết em nghĩ gì? Kiều nói không sai, em thật là một con dâm trùng”
Dù nói vậy, Mục Niệm Từ cũng không có vùng vằng nữa, mà uốn éo mốt chút thân thể mình, như là tìm kiếm vị trí nằm thoải mái vậy
Nằm trong ngực Lục Đạo, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ cùng hơi thở nam tính của đối phương. Mục Niệm Từ không khỏi một trận mê say
Thật ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194204/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.