Ngọn núi - nơi đã được quy hoạch thành công viên
Dưới bầu trời đêm hiu quanh, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi qua làm người tê tái. Phạm Hiếu lặng lẽ bước đi, gương mặt hắn man mác nỗi buồn.
Hắn giờ không có vẻ lạnh lùng thường ngày, hay vẻ hèn mọn lúc ở cùng với bạn bè, có chỉ là một sự cô đơn, một vẻ tang thương, sầu thảm
Lặng bước chân đi trên đường mòn dẫn lên đỉnh núi, Phạm Hiếu lại không khỏi hồi tưởng lại những gì đã trải qua. Những tháng ngày có bé Tuyết bên cạnh
Bất chi bất giác, hắn đã đi tới đỉnh núi. Nơi đó, tồn tại một gốc cây đào khổng lồ, cổ xưa như thể đã tồn tại không biết bao nhiêu năm
Lặng lẽ đi đến gốc cây, nhìn thân cây sần sùi với vô số vết đạn. Phạm Hiếu ánh mắt trở nên phức tạp
“ Hoa nở hoa xinh, hoa cũng tàn
Tình nặng tình sầu, tình cũng tan
Rượu đắng rượu cay, rượu cũng hết
Người hứa người thề, người cũng quên”
Hắn khẽ thì thào bốn câu thơ mà Lục Đạo đọc cho hắn, trong lòng cảm xúc không khỏi rung động.
Thật ra, nhiều lúc Phạm Hiếu tự hỏi: chờ đợi vậy liệu có kết quả!?. Chỉ là những lúc đó, hắn đều lắc đầu bỏ qua
Nhưng hôm nay, bài ca của Lục Đạo, bốn câu thơ của Lục Đạo nói với hắn, lại giống như thanh búa tạ, hung hăng đánh vào niềm tin kiên định của Phạm Hiếu.
Đúng vậy ah!! mình đợi cô ấy, nghĩ rằng cô ấy sẽ trở về. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194201/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.