Đứng trên tầng ba, Sở Dao Dao từ lâu tâm lý kiên cường, nhưng ở thời điểm này, cũng không nhịn được rơi xuống vài giọt lệ. Nàng… bị rung động bởi bức tránh mà “ Chàng Trai Viết Lên Cây” viết lên cây vẽ ra.
Cứ vậy, Sở Dao Dao ngơ ngác nhìn người thiếu niên tựa như bạch mã hoàng tử dưới sân không. Tại đây, ngay tại lúc này, sự hận thù của Sở Dao Dao với Lục Đạo có chút giảm đi
Bất quá, cũng không hổ là Hội Phó Hội Học Sinh, mặc dù rất gian nan, nhưng Sở Dao Dao vẫn là tỉnh táo lại. Chỉ là khi nhìn Lục Đạo, ánh mắt nàng thiếu đi một tia cam hận, nhiều hơn một tia phức tạp
“ Không nghĩ tới ah” Sở Dao Dao thầm than một tiếng. Trong lòng có loại cảm giác nói không lên lời
Tại sao!? Tại sao môt tên biến thái, sắc ma, vô lại, người điên lại có thể đàn lên giai điệu êm tai đến vậy? lại có thể hát lên bài ca ma mị đến vậy?
Hơn nữa, hình như bài hát này còn là do hắn viết lên!? trời ạ!! Nếu hắn nói là thật, thằng này thật là con người đó chứ
“ Tính sai…. Tính sai ah” Nói ra câu này, Sở Dao Dao trong lòng không có bao nhiều tiếc nuối, nhiều hơn là một sự giải thoát.
Sở Dao Dao vượt qua quy tắc, hành động theo lý tính tự ý thay đổi nội dung biểu diễn của Lục Đạo. Nếu thật mọi việc thành công, với một cô gái như Sở Dao Dao, đây sẽ là nỗ ám ảnh suốt đời nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194200/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.