Lục Đạo nhìn một chút đồng hồ, phát hiện đã 11h. Vội vàng điện thoại cho Ayaka báo mọi người trong nhà cứ ăn cơm trước. Còn Lục Đạo thì đi tới một quán buôn bán dược thảo
“ Đan Vực!? thật là một cái tên quái lạ ah” Lục Đạo thì thầm. Đan Vực, cái tên này cũng chỉ có các môn phái, thế lực mới đặt tên. Không nghĩ tới, một nhà buôn bán dược thảo lại lấy tên này
Lục Đạo mặc dù thì thầm, thế nhưng cũng không phải có người không nghe được. Chỉ thấy một ông lão lớn tuổi, tóc trắng bạc đầu, gương mặt phúc hậu đi tới bên cạnh hắn, từ tốn nói
“ Chàng trai trẻ!? Mới đến thành phố phải không?”
“ đúng vậy ạ!? Ông sao biết được vậy?” Lục Đạo khép nép, có vài phần tôn kính nói. Đối với lão nhân, hắn vẫn lấy thái độ kính trọng nói chuyện.
“ Ở thành phố Hà Bắc này, không ai là không biết Đan Vực ah. Cậu không biết, cũng chỉ có thể là người từ nơi khác đến” Ông lão cười ôn hòa, giải thích
“ Nghe ông nói thì Đan Vực ở thành phố rất nổi tiếng phải không ạ!” Lục Đạo giật mình, nói
“ Đúng vậy, Đan Vực mặc dù chỉ là một nhà bán dược liệu. Thế nhưng, chủ nhân của nó lại là một vị Tứ Phẩm Luyện Đan Sư, hơn nữa còn là một vị y sư. Thế nên ah, Đan Vực ở trong thành phố có tiếng là bách bệnh đều chữa khỏi” Có lẽ bởi thái độ kính lão của Lục Đạo để ông lão hài lòng, thái độ cũng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194145/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.