- Phạch... Phạch
Một tiếng vỗ cánh vang vọng khắp học viện khiến cho xung quanh quảng trường trung tâm học viện, mấy chục ngàn người liền ngừng lại nói chuyện, hướng mắt lên không
Chỉ thấy trên không. Một cô gái cưỡi trên một con băng ưng xuất hiện
Ở đây, không ai không phải là Nguyên Sư, ánh mắt tinh hơn người thường nhất nhiều. Thế nên, bọn họ đều thấy được dung mạo của cô gái. Lập tức, 99% nam nhân có mặt trên sân trường đều lộ rõ vẻ dại ra, thậm chí vài người còn chảy cả nước miếng
Đẹp quá!! Đó là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.
Mắt phượng xinh đẹp mà lãnh đạm,lộ ra vẻ băng hàn khiến người khác không dám tiếp cận. Lông mi thanh tú như cành liễu, miệng nhỏ anh đào, khuôn mặt trắng noãn, hai bên má ửng hồng tự nhiên. Quả thật xứng đáng hai chữ: Tuyệt Mỹ
Ăn mặc một thân sườn xám màu trắng bó sát người, tôn lên dáng người yểu điệu, động nhân của nàng..Da thịt trắng mịn như con nít, băng cơ ngọc cốt. Bạch sắc tóc dài kéo tới tận eo, lộ ra nhàn nhàn hàn băng khí tức.
Nàng ngồi trên ưng băng, giống như một đóa tuyết liên, mỹ lệ mà lạnh lẽo
“ Thật đẹp ah” Dưới mặt đất, Lục Đạo thán phục một câu. Cô gái này, đẹp đã không thua kém gì Nguyễn Mị Nhi cùng Vương Thúy Kiều
“ Nàng chính là Bùi Ngọc Lan, hiệu trưởng học viện Hà Bắc đó” Nguyễn Huy đẩy đẩy Lục Đạo, trầm giọng nói rằng
Bùi Ngọc Lan ngồi trên ưng băng, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194117/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.