“ Đại ca thật cao thượng, tiểu đệ bội phục.. bội phục” Nguyễn Huy nghe lời nói “ chân thành” của Lục Đạo, trong lúc nhất thời, trong lòng đối với Lục Đạo khâm phục từ tận đáy lòng
Xã hội thối nát của đế quốc như hiện nay, có thể tìm được một người bác sĩ có tâm như Lục Đạo, quả thật là quá hiếm có. Một người ghét ác như cừu, thích hành thiện trượng nghĩa như Nguyễn Huy hoàn toàn nể phục
“ Đại ca!! bác sĩ nói vết thương của đệ đã hoàn toàn lành lặn. Đại Ca, có phải ngài dùng đan dược chữa bệnh cho đệ phải không?” Nguyễn Huy hai mắt chờ mong nhìn Lục Đạo.
Nguyễn Mị Nhi không nói cho em trai mình biết Lục Đạo đã khai sáng một con đường chữa bệnh mới. Dù sao chuyện này, quá kinh thế hãi tục, càng ít người biết càng tốt. Thế nên, Nguyễn Huy vẫn cho rằng Lục Đạo là một Lục Phẩm Luyện Đan Sư.
Nhìn Nguyễn Huy một bộ mong đợi, Lục Đạo suy tư một lúc rồi gật đầu. Nếu đối phương đã hiểu nhầm hắn là Luyện Đan Sư thì cứ để đối phương hiểu lầm đi. Dù sao, có nói thì thằng này cũng không hiểu được
“ Wow!! Đây chẳng phải nói Đại Ca là một vị Luyện Đan Sư sao? Bác sĩ nói vết thương của đệ trừ khi là Lục Phẩm Đan Dược mới có thể chữa khỏi, chẳng phải nói đại ca là một vị Ngũ Phẩm Luyện Đan Sư? Ông trời ạ!! Ta không làm mơ đó chứ” Nguyễn Huy trợn tròn mắt, cực kì khoa trương hô hào
Trong lòng mặc dù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuc-lien-minh/2194116/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.