"Bộ đồ này là của Khi gia?"
Hạ Ninh Dung lắc đầu: "Không phải của ba tôi mà tôi cũng không nhớ của ai nữa, chắc là Masker hoặc là Bách Kha."
Hắc Hoàng Thiên siết chặt bộ đồ ngủ trên tay, nghiến răng nói từng chữ một: "Còn của những hai người lận?"
"Tôi đoán vậy tại cũng chỉ có hai người đó từng qua đêm ở đây thôi." Hạ Ninh Dung vuốt cằm suy nghĩ
"Lại còn chỉ có hai người đó thôi?"
"Uhm, thì chỉ có hai người thôi. Mà sao anh hỏi nhiều quá vậy? Mau thay đồ rồi đi ngủ đi, mai tôi còn phải đi làm nữa đó." Hạ Ninh Dung bực bội, cô đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại
Hắc Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên tay như muốn thiêu cháy chúng thành tro ngay tức khắc, giây sau bộ đồ đã bị ném một cách không thương tiếc bay thẳng ra ngoài rồi hạ cánh trên cánh cửa sổ đang được mở ra của căn hộ phía bên dưới. Anh rút điện thoại ra mạnh bạo bấm lên màn hình như đang trút giận lên nó vậy, chỉ đợi người ở đầu dây bên kia bắt máy anh liền lên tiếng:
"Phá hỏng toàn bộ buổi trình diễn thời trang của Masker, cho cậu ta ngưng hoạt động trong vòng 5 năm. Còn nữa, điều tra cho tôi người tên Bách Kha, tôi cần có kết quả sau 1 phút."
"Dạ? Một phút thật sự quá g..."
Quất Trương chưa nói hết câu đã bị Hắc Hoàng Thiên chặn họng: "Không làm được thì sa thải."
"Rõ."
Hắc Hoàng Thiên cúp máy, ném điện thoại lên giường sau đó bước đến đứng trước cánh cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-la-nu-than-van-nguoi-me/1742692/chuong-96.html