Trong giấc mơ, Đường Tinh Khanh về đến nhà Đông Phùng, đeo tạp dề, đang nấu cơm nước cho Đường Ngũ Tuấn. Mặc dù bản thân nấu ăn chỉ tàm tạm nhưng thằng bé ăn rất ngon miệng.
A, còn có Đông Phùng Lưu, anh cũng ở đây. Anh ăn thật nhiều những món do Đường Tinh Khanh nấu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười hạnh phúc, cảm thấy đây là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Nhưng cảnh đẹp không kéo dài quá lâu, cảnh trước mặt thay đổi, Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn chìm trong biển lửa, tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc.
Cảnh tượng đó khiến Đường Tinh Khanh xé ruột xé gan, cô cố sức gào thét, muốn đến gần cha con Đông Phùng Lưu, nhưng vì cơ thể đã bị trói chặt khiến cô không thể động đậy.
Đầu kia của sợi dây bị Tịch Song nắm giữ, hắn ta nhẹ nhàng kéo, càng kéo Đường Tinh Khanh càng đến gần bên cạnh hắn ta. Đồng thời hắn ta hạ lệnh ném cha con Đông Phùng Lưu vào biển lửa khiến họ thịt nát xương tan.
“Không!”
Ra sức hét lên một tiếng, Đường Tinh Khanh mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là... đâu?
Đây là một gian phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, ánh nắng chói lóa khiến người ta không mở nổimắt.
Trong không khí ngập tràn hương thơm hoa bách hợp, không hề kiêng nể xộc thẳng vào khứu giác Đường Tinh Khanh.
Mặc dù căn phòng được bố trí rất ấm áp, nhưng Đường Tinh Khanh lại cảm thấy ghét bỏ nơi này, cô chống người dậy muốn rời khỏi đây.
Nhưng Đường Tinh Khanh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500355/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.