Đông Phùng Lưu cười ha hả nói: "Đúng vậy, anh chính là đồ háo sắc đó, lẽ nào em không thích sao?"
Cả người Đường Tinh Khanh đều ngả vào trong lồng ngực của Đông Phùng Lưu, cô nhẹ giọng nói: "Thích cái đồ háo sắc là anh đó." Vậy mà sau đó cô lại bỏ Đông Phùng Lưu một mình rồi ngủ thiếp đi.
Đã bao lâu Đường Tinh Khanh không có một giấc mơ dễ chịu rồi, bản thân cô cũng chẳng nhớ, dù là lúc ở cạnh Đông Phùng Lưu trước kia hay sau khi rời xa anh đến sống ở Mỹ sáu năm trời, những giấc mơ của cô đều u ám và lạnh lẽo, không phải mơ thấy một Đông Phùng Lưu đã từng hung ác thì lại mơ thấy người cha đã mất của mình.
Nhưng đêm qua Đường Tinh Khanh đã trải qua một giấc mộng đẹp giúp cô cảm thấy bình yên và ấm áp, nó đẹp đến nỗi chính cô cũng không nỡ tỉnh giấc.
Trong mơ, Đường Tinh Khanh thấy mình và Đông Phùng Lưu có một gia đình nhỏ, đương nhiên không thể thiếu Đường Ngũ Tuấn đáng yêu, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Đó vẫn luôn là mong ước từ trước đến nay của Đường Tinh Khanh. Vì thế mà cả đêm chốc chốc cô lại mỉm cười, trông vô cùng vui vẻ.
Nhưng Đông Phùng Lưu thì cực kỳ sầu não, áo khoác của anh thì Đường Tinh Khanh mặc nên anh rét lạnh cả đêm, còn phải ôm Đường Tinh Khanh đang say ngủ không thể động đậy, chưa hết, anh còn phải để mắt đến nụ cười kì lạ của Đường Tinh Khanh nữa.
Đông Phùng Lưu rất tò mò vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500293/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.