Đương nhiên, cũng rất có thể là vì đang ở trước mặt Đường Tinh Khanh cô nên mới như vậy. Nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh động lòng ích kỉ, cô thật sự hi vọng Đông Phùng Lưu chỉ dịu dàng và thú vị như vậy đối với một mình cô.
Hai người thi thoảng đùa giỡn, có lúc lại tình cảm đến mức Đường Tinh Khanh cảm thấy lúng túng. Một bình rượu đỏ dần thấy đáy sau những ly rượu giao bôi liên tục.
Tửu lượng của Đường Tinh Khanh vẫn luôn rất tốt, thế nhưng rượu hôm nay hình như rất dễ khiến người ta say, cộng thêm bầu không khí đầy hơi men và ánh nến mờ ảo ở đây, Đường Tinh Khanh đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Có điều Đường Tinh Khanh lại rất thích cảm giác chóng mặt này, dường như nó có thể làm cho cảnh tượng như mộng ảo này càng trở nên chân thực hơn. Trong bầu không khí đầy hơi men này, nhìn thấy nụ cười khiến cho cô cảm thấy yên tâm của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh nhận ra rằng đây chính là thứ hạnh phúc mà cô vẫn luôn tìm kiếm.
La Vũ Hạo không thể cho cô, Tịch Song cũng không thể cho cô, ở trên thế giới này, chỉ có Đông Phùng Lưu của hiện tại mới có thể khiến cô gửi gắm cả trái tim.
Bữa tối dưới ánh nến của hai người kéo dài đến khuya, thật ra phần lớn thời gian hai người đều chìm đắm trong bầu không khí kỳ diệu kia mà thôi.
Sau bữa ăn tối thì đã là đêm khuya, Đông Phùng Lưu dắt tay Đường Tinh Khanh ra khỏi nhà hàng, ánh trăng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500292/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.