Đường Tinh Khanh lần đầu tiên nhận ra, khi Đông Phùng Lưu ngủ thật giống như một đứa trẻ. Rất giống Đường Ngũ Tuấn.
Nếu trong lòng Đông Phùng Lưu không mang thù hận, không chừng cũng sẽ là một người hồn nhiên ngây thơ. Vậy thì tốt biết bao.
Đường Tinh Khanh thầm hạ quyết tâm, có lẽ đây cũng là quyết định quan trọng nhất trong đời cô. Nếu Đông Phùng Lưu thực sự tỉnh lại, cô sẽ đồng ý kể lại mọi chuyện trong quá khứ cho Đông Phùng Lưu, cô sẽ khiến anh một lần nữa nhớ ra những chuyện anh quên do mất trí nhớ.
Sau đó Đường Tinh Khanh sẽ ở bên anh, quên đi thù hận của quá khứ. Vì Đường Ngũ Tuấn, cô cũng nguyện ở bên Đông Phùng Lưu.
Nếu mọi chuyện đều trở lại đơn thuần như ban đầu thì bắt đầu lại lần nữa có gì đáng sợ đâu?
Giống như Đường Ngũ Tuấn vậy, Đường Tinh Khanh tin tưởng Đông Phùng Lưu cũng không phải là người có bản tính tồi tệ. Nhân chi sơ tính bản thiện, cô cũng hy vọng về sau Đường Ngũ Tuấn có thể sống trong hoàn cảnh tràn ngập thiện lương, không có thù hận. Tuy khó nhưng quả thực chính là một quyết định rất vui vẻ.
Đường Tinh Khanh không kìm được nắm bàn tay lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu, cô muốn dùng nhiệt độ và lòng quyết tâm của mình cho Đông Phùng Lưu đang hôn mê.
Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!
Đường Tinh Khanh áp mặt vào giường bệnh, cơn mệt mỏi kéo đến, cô nhắm mắt, khóe miệng còn nở nụ cười chân thành.
Truyện được up trên app mê tình truyện mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500272/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.