Đường Tinh Khanh nghi hoặc, nhưng mặt không biến sắc đi đến bên cạnh Đông Phùng Lưu.
Thang máy đi thẳng lên tầng lầu phòng làm việc, cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy Doãn Thu Ngọc đang ngồi giữa hành lang. Không biết cô ta kiếm đâu ra chiếc ghế, cứ như vậy mà nhìn về phía thang máy, ngồi sừng sững ở đó như đàn chị.
Lúc vừa nhìn thấy ba người Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, cô ta thu đôi chân dài lại, trên mặt là một mảnh sương lạnh, nhưng lại cố nhẫn nhịn không thể hiện ra, bước chân cô ta thướt tha đi tới trước mặt ba người, ngoài mặt cười nhưng trong lòng như chứa dao găm cười nói với Đông Phùng Lưu: “Lưu, cuối cùng anh cũng quay lại rồi.”
Đông Phùng Lưu vừa nhìn thấy cô ta thì nụ cười liền biến mất, bày ra bộ mặt không biểu cảm gật đầu: “Ừ.”
Doãn Thu Ngọc đánh giá Đường Ngũ Tuấn đang đứng giữa hai người một lát, cô ta cười đến nỗi khiến người ta toát mồ hôi lạnh, nhìn Đông Phùng Lưu hỏi: “Đây là con trai anh ư?”
Đông Phùng Lưu giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Doãn Thu Ngọc, hỏi: “Cô đến đây rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, tại sao Doãn Thu Ngọc phải tới công ty. Điều khiến Đông Phùng Lưu càng tức giận hơn đó là chỉ trong vẻn vẹn một buổi sáng mà cô ta đã nghe được tin đồn rồi, điều này có nghĩa là sao chứ.
Có nghĩa là trong công ty này còn rất nhiều tai mắt của cô ta, từ lúc nào công ty của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500184/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.