Đường Tinh Khanh và Phương Minh cùng nhau nhìn về phía Nam Cường Thịnh, anh ta lại nói: “Chuyện bên này em còn chưa xử lý xong mà.” “Vì sao không được? Chỉ vì ý tưởng ngây thơ này của anh, muốn Đường Tinh Khanh buông bỏ thù hận? Anh đừng hòng mơ tưởng!” Phương Minh châm chọc ngược lại. “Phương Minh... Đây là chuyện của bản thân Đường Tinh Khanh, vì sao cô không cho cô ấy tự mình quyết định chứ?” Nam Cường Thịnh nhìn thẳng vào Phương Minh, nói vẻ không chịu nhường nhịn. “Anh nói thì đơn giản lắm, người bị hại đâu phải là anh, đương nhiên anh nói thì nghe dễ dàng rồi. Anh không thương xót Đường Tinh Khanh, còn tôi thương xót cô ấy! Bây giờ trên thế giới này, còn có ai quan tâm đến việc cô ấy sống tốt hay không nữa?” “Phương Minh!” “Nam Cường Thịnh! Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Có phải muốn sống mái một trận không?” Phương Minh bật dậy, cô ấy bắt đầu xắn ống tay áo của mình, nhìn Nam Cường Thịnh với vẻ hung dữ. Thấy hai người lại bắt đầu cãi vã, Đường Tinh Khanh nghe mà thấy đau đầu, cô bất đắc dĩ phải làm người hoà giải rồi, không nhịn được lên tiếng: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Làm tôi đau cả đầu!” “Không được!” Phương Minh vốn tính ngay thẳng phóng khoáng, có lời mà phải giấu trong lòng không nói, cô ấy sẽ bị chính mình đè nén chết mất. Trừng mắt thách thức nhìn Nam Cường Thịnh, Phương Minh nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đường Tinh Khanh, tớ muốn nói cho cậu một bí mật, Nam Cường Thịnh anh ta nói muốn khiến cậu buông bỏ thù hận, giải thích rõ hiểu lầm với Đông Phùng Lưu!” “Cái gì?” Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Phương Minh, đợi cô nghe rõ lời Phương Minh nói thì cô lại nhìn Nam Cường Thịnh đầy khó tin, hỏi: “Cô ấy nói thật sao?” Tình hình hôm nay đã quá loạn rồi, thật không ngờ Phương Minh lại còn ngại mọi việc chưa đủ rối loạn mà gây chuyện thêm, người phụ nữ này, nên nói cô ấy đáng yêu hay là không có đầu óc đây. Trước đây vốn có chút ấn tượng tốt với Phương Minh giờ cũng dần dần nhạt đi, sắc mặt Nam Cường Thịnh khó coi gật đầu: “Ừ, cô ấy nói không sai.” “Vì sao?” Phản ứng đầu tiên của Đường Tinh Khanh chính là như vậy, cô không rõ Nam Cường Thịnh vẫn luôn đứng ở vị trí trung gian giữa cô và Đông Phùng Lưu sao lại có ý nghĩ như vậy. Lẽ nào anh ta ngăn ở giữa, nên khó xử, rồi cảm thấy mệt mỏi? Có điều nghĩ lại, Đường Tinh Khanh đổi một góc độ suy nghĩ khác lại cảm thấy như vậy cũng rất hợp tình hợp lí, tựa như cô đứng giữa Nam Cường Thịnh và Phương Minh vậy, cô cũng muốn hai người có thể sống chung hòa bình, ít nhất thì gặp mặt cũng không cần phải đối chọi gay gắt như thế, tựa như kẻ thù. Có lẽ cô và Nam Cường Thịnh đều giống nhau, nên mới có ý nghĩ như vậy. Chỉ là điều khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy bất ngờ là, giữa cô và Đông Phùng Lưu đã không phải chỉ vài ba câu là có thể giải thích được rõ ràng, bất kể bọn họ có hiểu lầm gì đó hay không, mà chuyện Đông Phùng Lưu giết bố cô chắc chắn là sự thật. Tại sao anh ta lại muốn mình buông bỏ thù hận, nắm tay hòa hợp lại với Đông Phùng Lưu chứ? Trong lúc nhất thời, Đường Tinh Khanh đột nhiên hơi hiểu ra đoạn đối thoại kỳ lạ giữa Phương Minh và Nam Cường Thịnh vừa rồi. Đoán được ý nghĩ trong lòng Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh ngước mặt lên, tỏ vẻ thành thật nhìn cô nói rằng: “Tinh Khanh, anh biết nỗi băn khoăn của em, em là vì mối thù giết bố, không buông bỏ được thù hận đối với Lưu, nhưng theo anh được biết... năm đó em chỉ nhìn thấy giấy báo tử của bố em, nhưng em không tận mắt thấy Lưu giết chết bố em, sao em có thể kết luận Lưu chính là hung thủ giết bố em chứ?” Nghe thấy lời Nam Cường Thịnh nói, Đường Tinh Khanh nhíu mày, cô hơi không vui nhìn Nam Cường Thịnh, nói: “Là Đông Phùng Lưu tự thừa nhận, ý của anh là tôi trách lầm anh ta?” “Chính cậu ấy tự thừa nhận với em ư?” Nam Cường Thịnh hoàn toàn khiếp sợ, anh ta không dám tin mà lẩm bẩm: “Không đúng... Lưu không phải người có lòng dạ độc ác như vậy, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó...” So với Nam Cường Thịnh khiếp sợ, Đường Tinh Khanh bình tĩnh hơn nhiều, cô thẳng người dậy nghiêm mặt nói: “Nam Cường, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng Đông Phùng Lưu đã tự thừa nhận, còn nữa về mối thù của anh ta với toàn bộ gia đình, tôi nghĩ anh ta cũng từng nói với anh, anh ta có phải người như vậy hay không, anh nên rõ ràng hơn tôi chứ.” Nhắc tới chuyện năm đó, tâm trạng của Đường Tinh Khanh không tốt lắm. Nhưng Nam Cường Thịnh còn chưa chịu hết hy vọng, anh ta lẳng lặng nhìn Đường Tinh Khanh, nỗ lực khuyên bảo lần cuối: “Anh không biết Lưu có thực sự từng làm chuyện như vậy hay không, cậu ấy cũng không nhắc tới trước mặt anh, nhưng anh tin cậu ấy... Hơn nữa giờ cậu ấy mất trí nhớ rồi, chúng ta cũng không thể hỏi được, nhưng anh có thể xin em không, hãy cho Lưu một cơ hội đi?” “Anh tin em vẫn nhớ, trước khi ra nước ngoài Lưu đối xử với em như thế nào, cậu ấy đã biết hối hận rồi. Huống chi mọi việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, cho dù cậu ấy không mất đi ký ức, em cũng nên buông bỏ thù hận đi. Oan oan tương báo tới khi nào, người sống trên đời này thì không thể cứ sống trong bóng ma của quá khứ được.” Nam Cường Thịnh trông rất chân thành, nhưng Đường Tinh Khanh không muốn nghe, buông bỏ thù hận, buông bỏ thù hận... Làm sao có thể? Cô không làm được, cô căn bản không thể quên được vẻ mặt Đông Phùng Lưu khi tự mình nói rõ, anh muốn khiến cả nhà cô nợ máu phải trả bằng máu. Dù trong bất cứ lúc nào, chỉ cần Đường Tinh Khanh nghĩ tới chuyện năm đó, là lòng lại mơ hồ đau, mặc dù hiện tại Đông Phùng Lưu đã mất trí nhớ, anh còn thay đổi rất nhiều, nhưng điều này cũng không thay đổi được vị trí của bố trong lòng cô, cũng không thay đổi được sự thật Đông Phùng Lưu giết bố cô. Nếu quả thật như lời Nam Cường Thịnh nói, Đông Phùng Lưu không giết bố cô, nhưng cũng phải có một người cầm chứng cứ đến trước mặt cô, nói với cô, Đông Phùng Lưu không phải hung thủ giết người, là cô trách lầm anh rồi mới được. Nếu không, Đường Tinh Khanh vẫn sẽ không buông được thù hận với Đông Phùng Lưu. Nhưng giờ bố đã chết, không có chứng cứ, không có người có thể chứng minh Đông Phùng Lưu không giết người. Điều này chính là lí do Đường Tinh Khanh mãi mãi cũng không tha thứ cho anh. Đường Tinh Khanh mím môi nghiêm mặt không nói gì, Phương Minh cũng đã ở bên cạnh khinh thường nói: “Đường Tinh Khanh, cậu mặc kệ anh ta, điều anh ta nói đều là chó má, anh ta không phải là cậu, làm sao hiểu được tâm trạng của cậu chứ!” Thấy Đường Tinh Khanh im lặng trước lời nói của anh ta, Nam Cường Thịnh nóng nảy, không khỏi lại mở miệng nói: “Đường Tinh Khanh...” “Anh câm miệng đi nha!” Phương Minh quát anh ta. Nghe vậy, Nam Cường Thịnh bất mãn trừng mắt với Phương Minh, vì tranh chấp ngày hôm nay khiến anh ta hoàn toàn mất hết ấn tượng tốt với Phương Minh, anh ta sầm mặt vừa định nói gì đó, liền bị một tiếng nói trẻ con cắt đứt. “Mọi người đừng nói nữa, con muốn mẹ con và bố ở bên nhau.” Nghe thấy giọng nói non nớt ấy, hầu như mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng nói, vô cùng bất ngờ khi thấy Đường Ngũ Tuấn vừa lắc chìa khóa trong tay vừa đi tới. Phản ứng lớn nhất là Đường Tinh Khanh, khi cô vừa nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn, thì cả người kích động vọt tới, ôm thật chặt con trai cục cưng một tháng nay đã không thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]