“Dựa vào đâu mà để anh ta nói trước chứ, Đường Tinh Khanh tớ...” Phương Minh không phục phản bác, lại bị một ánh mắt nghiêm khắc của Đường Tinh Khanh chặn lại. Nam Cường Thịnh cũng không so đo với cô ấy, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, nghiêm trang nói: “Tinh Khanh... Khi anh nói những lời tiếp theo đây, có lẽ sẽ hơi khó tin đối với em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Có chuyện gì cần cô chuẩn bị tâm lý thật tốt đây? Trong lòng Đường Tinh Khanh không để ý lắm, trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi, anh nói đi.” “Thực ra, Đường Ngũ Tuấn giờ đang ở nhà anh.” Nam Cường Thịnh dứt khoát nói luôn. Nam Cường Thịnh vừa dứt lời, Đường Tinh Khanh hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng cô cực kỳ khiếp sợ, thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Cô không dám tin mà hỏi lại: “Anh, anh mới vừa nói cái gì? Anh nói con tôi ở chỗ của anh sao?” “Đúng.” Nam Cường Thịnh tỏ vẻ chăm chú, không hề có chút đùa giỡn nào. “...” Đường Tinh Khanh ngây ngẩn cả người, cô vẫn cho là Đường Ngũ Tuấn ở chỗ Đông Phùng Lưu, thật không ngờ quanh đi quẩn lại, lại ở chỗ Nam Cường Thịnh! Nếu là vậy, sao lúc trước anh ta không nói với cô sớm hơn? Nghĩ đến lúc trước cô nhờ Nam Cường Thịnh giúp tìm con, dáng vẻ Nam Cường Thịnh thề thốt, còn tuyên bố không thành vấn đề, nhưng cuối cùng đều không có kết quả. Thật không ngờ lại ở đây, Nam Cường Thịnh lại tự mình chủ động chạy tới nói với cô, Đường Ngũ Tuấn ở trong nhà anh ta! Rất lâu sau Đường Tinh Khanh mới hồi phục lại tinh thần, cô nhìn Nam Cường Thịnh, ngơ ngác hỏi: “Đã như vậy, trước đây sao anh không nói với tôi?” “Anh là vì...” Nam Cường Thịnh há mồm định trả lời, đã bị Phương Minh cắt đứt, cô ấy hung hăng hô lớn: “Sở dĩ anh ta không dám nói, là bởi vì anh ta có tật giật mình!” “Có ý gì?” Đã biết con trai cục cưng ở trong nhà Nam Cường Thịnh rồi, tâm trạng của Đường Tinh Khanh từ vẻ khiếp sợ lúc ban đầu, dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Tuy cô vẫn không thể hiểu được vì sao Nam Cường Thịnh lại phải làm như vậy, nhưng với hiểu biết nhiều năm nay, cô chọn tin tưởng Nam Cường Thịnh. Nhưng bên kia lại là bạn thân nhiều năm của mình, Đường Tinh Khanh cũng muốn biết cái nhìn của cô ấy, cho nên cô bình tĩnh nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Phương Minh, muốn biết sự thật từ miệng cô ấy. Phương Minh không trả lời lời Đường Tinh Khanh nói, cô ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Đường Tinh Khanh, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, Đường Ngũ Tuấn rốt cuộc có phải con trai của cậu và Đông Phùng Lưu không?” Đường Tinh Khanh sửng sốt, đây là lần thứ ba Phương Minh hỏi cô vấn đề này. Về chuyện Đường Ngũ Tuấn chính là con trai Đông Phùng Lưu, cô không nói cho ai cả, cũng chưa từng nói cho Phương Minh. Cô muốn chôn giấu chuyện này theo năm tháng, nhưng nếu cô nhớ không lầm, năm đó người biết cô là mèo hoang nhỏ, chắc chắn cũng biết chuyện này. Đường Tinh Khanh không khỏi liếc mắt nhìn Nam Cường Thịnh, nghĩ thầm có phải anh ta nói cho Phương Minh rồi không. Nam Cường Thịnh cảm nhận được ánh mắt của Đường Tinh Khanh, bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ anh ta là bị buộc bất đắc dĩ. Thấy biểu cảm của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh đã biết chuyện gì xảy ra rồi, sở dĩ Phương Minh biết chuyện này, nhất định là do Nam Cường Thịnh nói cho cô ấy biết. Bỏ đi, dù sao giấy cũng không gói được lửa, nếu Phương Minh đã biết, cô cũng không tiện giấu diếm tiếp, lập tức hào phóng thừa nhận: “Đúng, không sai, Đường Ngũ Tuấn chính là con của tớ và Đông Phùng Lưu.” Được Đường Tinh Khanh chính miệng thừa nhận, Phương Minh mới tỏ vẻ chấn động ngồi yên trên ghế sofa, ánh mắt cô ấy thoáng dại ra, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sao có thể chứ...” Nhìn dáng vẻ như bị đả kích của Phương Minh, Đường Tinh Khanh dùng mắt hỏi han Nam Cường Thịnh, Nam Cường Thịnh lại lắc đầu, tỏ vẻ anh ta cũng không biết Phương Minh tại sao lại phản ứng lớn với tin này như vậy. Phương Minh sửng sốt vài giây, không đợi Đường Tinh Khanh hỏi cô ấy làm sao, cô ấy đột nhiên nhảy bật lên từ trên ghế sofa, cô ấy túm lại bả vai Đường Tinh Khanh, dáng vẻ nghiêm túc đến đáng sợ, cô ấy nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh ép hỏi: “Nói như vậy, nỗi hận của cậu đối với Đông Phùng Lưu là giả sao? Lẽ nào cậu đã quên Đông Phùng Lưu giết chết bố cậu như thế nào rồi?” Bị phản ứng của Phương Minh dọa cho càng hoảng sợ, cô bất chợt hỏi: “Phương Minh, rốt cuộc cậu đang nói gì vậy, sao tớ lại quên Đông Phùng Lưu chính là kẻ thù giết bố tớ được, tớ nói dối cậu bao giờ chứ, tớ đương nhiên là hận Đông Phùng Lưu rồi.” Nghe thấy lời Đường Tinh Khanh nói, Phương Minh vẫn tỏ vẻ không tin tưởng, cô ấy hỏi: “Đã như vậy, sao cậu còn muốn sinh con của anh ta ra, lẽ nào cậu không cảm thấy... sinh con cho kẻ thù là một chuyện rất kinh tởm sao?” Lời này vừa nói ra, Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh đều đã hơi hiểu ra vì sao cô ấy kích động như thế, thì ra cô ấy canh cánh trong lòng chuyện này. Đường Tinh Khanh kéo cánh tay Phương Minh đặt trên vai cô xuống, buồn cười nói: “Tớ còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ, thì ra chỉ là vì chuyện này sao...” “Cái gì mà bảo là chỉ là vì chuyện này! Chuyện này chẳng lẽ không phải là chuyện lớn sao? Cậu sinh con trai cho Đông Phùng Lưu, không phải cho thấy không hận anh ta nữa sao!” Phương Minh tỏ vẻ ngay thẳng nói. Đường Tinh Khanh thở dài, cô bất đắc dĩ giải thích với Phương Minh: “Phương Minh, tớ biết cậu đang bất bình giùm tớ, tớ cũng biết cậu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Đông Phùng Lưu giúp tớ, nhưng, mối hận của tớ đối với Đông Phùng Lưu là hận, nhưng đứa bé vô tội mà, dù sao thằng bé cũng là máu thịt của tớ, cậu bảo tớ sao có thể ra tay được chứ!” Nghe Đường Tinh Khanh nói, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Phương Minh mới bình tĩnh lại, cô ấy tỏ vẻ ra là vậy: “Cậu nói rất có lý, là tớ không nghĩ đến, tớ còn tưởng rằng cậu sinh con trai cho Đông Phùng Lưu... là bởi vì thích anh ta...” Câu nói sau cùng của Phương Minh nói rất nhỏ, làm Đường Tinh Khanh không nghe rõ. Đường Tinh Khanh nghi ngờ hỏi một câu: “Cậu nói gì?” “À, không có gì.” Phương Minh vội vã lắc đầu, cô ấy nhìn Nam Cường Thịnh ngồi cạnh một cái, nghĩ đến lời anh ta nói lúc trước, không có ý tốt mà bảo: “Đường Tinh Khanh, bây giờ cậu biết tung tích của con trai cục cưng của cậu rồi, có phải nên đi đón nó trở về không, sau đó cùng nó trở lại nước Mỹ sống.” Nghe thấy lời Phương Minh nói, Đường Tinh Khanh mới phản ứng được, tin tức này tới quá đột nhiên, cô còn chuẩn bị xong cho cuộc chiến kéo dài với Đông Phùng Lưu rồi cơ. Thật không ngờ chỉ thoáng chốc, đã nghe thấy Nam Cường Thịnh nói con trai cục cưng của mình ở chỗ anh ta, cả người Đường Tinh Khanh đều ngớ ra. Thì ra cô vẫn hiểu lầm Đông Phùng Lưu, cô còn tưởng rằng Đông Phùng Lưu nói những lời này đều là để lừa cô, thật không ngờ anh đều nói thật. Vừa nghĩ tới chính mình sẽ phải trở lại nước Mỹ sinh sống, Đường Tinh Khanh vốn nên thấy vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô lại hơi không nỡ. Dường như, cô còn chưa muốn rời khỏi đây lắm. Đường Tinh Khanh còn chưa lên tiếng, Nam Cường Thịnh cũng đã mở miệng ngăn cản: “Không được, Đường Tinh Khanh, em vẫn chưa thể trở lại nước Mỹ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]