Trong lòng đều là lạnh lẽo, cô không vui quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt bình thản nói: “Chỉ là một người bạn bình thường, có nói anh cũng không biết.”
“Phải không?” Rõ ràng anh không tin lời cô. Anh quan sát tâm trạng đột nhiên không tốt của cô, ánh mắt tựa như muốn nhìn thấu cô, bình tĩnh nói: “Nếu như anh không quen biết người bạn kia, vậy tại sao con trai của người đó lại tìm tới công ty của anh? Vì sao thằng bé lại không đi tìm người khác?”
“…”
Mỗi câu anh nói đều rất hợp lý khiến cô nhất thời không thể bịa ra lý do tốt để đáp lại. Suy nghĩ một lúc, giọng điệu của cô không tốt, nói: “Ai biết được, có khi con trai cô ấy bị bệnh thì sao?”
“Hắt xì.” Đường Ngũ Tuấn đang ở trong biệt thự của Nam Cường Thịnh chơi máy tính bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu bé quẹt quẹt cánh tay, sau đó lật người đi tìm điều khiển điều hòa, nghĩ thầm chắc do nhiệt độ quá thấp…
“Vậy sao…” Anh hứng thú liếc mắt nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đúng lúc này thuyền đã tới bờ, anh lập tức kéo tay cô đi ra ngoài.
Bị anh dắt đi, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm lưng dày rộng của anh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải tìm cách để vạch trần bộ mặt thật sự của anh. Muốn xem xem rốt cuộc anh định giấu con trai mình tới khi nào.
Thực ra điều cô lo lắng nhất chính là, Đông Phùng Lưu có chăm sóc cậu bé thật tốt, có đối xử với cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500143/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.