“Được rồi, được rồi, tổng giám đốc, tôi sai rồi được chưa? Xin anh đừng ồn ào nữa, chúng ta mau về thôi.” Cô bất đắc dĩ lắc lắc bàn tay đang bị anh nắm, uể oải nói: “Nói đi nói lại, chúng ta đã tới thành phố B nhiều ngày như vậy, cũng nên trở về thôi. Ngày mai tôi sẽ đặt vé máy bay về thành phố A, sau đó chúng ta lại quay lại với công việc bận rộn, được không?” "
“Em gấp cái gì.” Anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, chơi thêm hai ngày nữa rồi về.”
“Tổng giám đốc, anh chơi đùa như thế vậy vật mất đi có thực sự tốt không?” Cô không nhịn được, mỉa mai nói.
“Có liên quan gì chứ?” Anh bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, trong mắt anh chợt có tia sáng hiện lên. Cô cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tựa như thấy được sao sáng đầy trời.
Anh mờ ám nói: “Có em ở bên cạnh, có mất đi nữa thì cũng có sao?”
“…”
Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, trong chớp mắt, trái tim nặng nề của cô lại vì câu nói kia của anh mà khẽ nhảy lên một nhịp. Ánh đèn chiếu xuống người anh, đường nét nửa bên mặt chìm trong bóng tối, loại cảm giác đẹp trai như ẩn như hiện này lại khiến cô nhìn đến say mê.
Không được, không thể!
Anh chẳng qua chỉ xem cô như đối tượng giải trí mà đùa giỡn một lúc thôi, bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi… Không phải! Ngay cả như vậy cũng không tính, cô chưa bao giờ tưởng tượng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500142/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.