Một tay của Đông Phùng Lưu thì ôm chặt lấy eo cô, một tay di chuyển trên lưng cô.
Cũng may mà nơi Đường Tinh Khanh chọn có phần hẻo lánh, có rất ít khách du lịch đi đến đây, nếu không thì cô không còn chút mặt mũi nào nữa.
Hai người cứ hôn nhau như vậy ở giữa biển trong suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng thì Đông Phùng Lưu cũng luyến tiếc mà buông cô ra, còn Đường Tinh Khanh bị hôn đến mức thở không ra hơi, cô dựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển.
Đông Phùng Lưu thấy vậy thì đưa cô lên bờ, hai người đi đến đằng sau một chỗ đá ngầm, Đông Phùng Lưu để cô dựa lưng vào tảng đá, ánh mắt anh lóe ra một tia tình dục, vì vậy lại một lần nữa hôn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bởi vì vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ nước nên theo bản năng mà thuận theo nụ hôn rồi ôm chặt lấy cổ của anh.
Lúc này thì Đông Phùng Lưu rốt cuộc có thể thỏa thích vuốt ve làn da làm cho người ta yêu thích kia, hai người dính chặt vào nhau, xem ra trong chốc lát khó lòng mà tách ra.
Đông Phùng Lưu dùng sức cắn mạnh lên môi dưới của Đường Tinh Khanh, nhân lúc cô bị đau thì cái lưỡi của Đông Phùng Lưu tiến vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi của cô.
Tình dục dần dần bao phủ lấy hai người, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng rên rỉ, những thứ này giống như là đang cổ vũ Đông Phùng Lưu vậy...
Đông Phùng Lưu thề, nếu không phải là nghe thấy tiếng người thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500119/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.