Đông Phùng Lưu cũng không bơi ra xa, anh quay người bơi trở về, Đường Tinh Khanh chỉ mải ngắm nhìn khuôn mặt và cánh tay của anh mà đã quên không để ý xem là anh bơi như thế nào.
Vì vậy khi mà Đông Phùng Lưu quay về, hỏi cô có thể bơi được hay không thì Đường Tinh Khanh chỉ biết ngơ ngác mà lắc đầu.
“Ôi chao...” Đông Phùng Lưu nặng nề mà thở dài, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh tràn đầy sự ghét bỏ: “Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào mà ngốc như vậy, ngay cả việc nhìn người khác bơi rồi học lỏm cũng không biết... Chúng ta đến chỗ nước sâu một chút rồi tôi sẽ dạy cô tập bơi.”
“A...” Đường Tinh Khanh sửng sốt, trong lúc nói chuyện thì Đông Phùng Lưu đã lôi cô ra chỗ sâu hơn.
Lúc đầu thì chân của Đường Tinh Khanh còn có thể chạm đất, nhưng dần dần thì mực nước đến ngực của cô, rồi đến cổ, sau đó là miệng và hai lỗ mũi...
Cuối cùng thì hai chân của Đường Tinh Khanh đã không thể chạm được đất, cô gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Đông Phùng Lưu, chỉ có như vậy mới không làm cho cô chìm xuống.
Hành động này của Đường Tinh Khanh đã lấy được lòng của Đông Phùng Lưu, làn da của hai người dán sát vào nhau, mặc dù còn có làn nước ở giữa nhưng Đông Phùng Lưu vẫn không nhịn được mà rung động, muốn có thể vuốt vẻ làn da non mịn này nhiều hơn nữa.
Nhưng Đường Tinh Khanh thì vẫn cứ ôm chặt lấy cánh tay của anh, hoảng sợ nhìn bốn bề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500118/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.