Còn về Đông Phùng Lưu, anh vừa tới thang máy liền nhớ ra mình quên hỏi Đường Tinh Khanh có muốn uống nước hay không, vì vậy anh vòng ngay lại để hỏi ý kiến của cô.
Nhưng điều mà Đông Phùng Lưu không ngờ là, khi anh về tới nơi anh và Đường Tinh Khanh tách nhau ra, anh lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa!
Không hiểu sao trái tim anh bỗng rất kinh hoàng. Đông Phùng Lưu vội vàng nhìn khắp bốn phía, nhưng không thấy chút gì liên quan tới Đường Tinh Khanh.
Sự sợ hãi chiếm trọn lấy trái tim Đông Phùng Lưu, chẳng lẽ cô ấy muốn chạy trốn sao?!
Nghĩ tới đây, Đông Phùng Lưu lo lắng kéo một y tá lại, chỉ vào chiếc ghế mà Đường Tinh Khanh vừa ngồi, ép hỏi: “Bệnh nhân ngồi ở đây lúc nãy đâu rồi?!”
Sự kích động của Đông Phùng Lưu khiến y tá hoảng hồn, cô ấy chỉ vào một hướng khác, ấp úng nói: “Tôi không biết… Nhưng tôi vừa thấy cô ấy đi về phía này, mới đi không lâu…”
Không đợi y tá nói xong, Đông Phùng Lưu liền buông tay ra, vội vàng chạy về phía mà Đường Tinh Khanh rời đi.
Đồng thời trong lòng anh còn có một linh cảm xấu, phương hướng mà y tá chỉ chính là hướng ra cửa bệnh viện!
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Đông Phùng Lưu chạy thẳng tới cửa bệnh viện, anh cuống cuồng không ngừng quan sát người xung quanh, nhanh chóng thấy một bóng lưng rất giống Đường Tinh Khanh lên một chiếc màu đen.
Hơn nữa người đó còn mặc quần áo bệnh viện, trên đó có số phòng bệnh, chính là Đường Tinh Khanh!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500058/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.