“A?” Nam Cường Thịnh ngồi thẳng người, anh đặt túi tào liệu lên bàn, sau đó tò mà nhìn Đông Phùng Lưu rồi hỏi: “Trước chẳng phải cậu luôn muốn biết mèo hoang là ai hay sao, sao giờ lại không muốn rồi? Chuyện này không giống phong cách của cậu gì cả.” Đông Phùng Lưu thản nhiên nhìn Nam Cường Thịnh, lắc đầu nói rằng: “Tôi bây giờ đã nợ Đường Tinh Khanh rất nhiều, tôi không muốn có người phụ nữ khác, mặc kệ mèo hoang hôm đó là ai thì tôi cũng không quan tâm nữa, bây giờ tôi chỉ cần Đường Tinh Khanh mà thôi.” Anh nhớ những chuyện nhục nhã và tra tấn trước đây anh làm với Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu liền thấy vô cùng ân hận, bao lâu nay anh vẫn luôn hiểu lầm cô, mà đợi đến khi cô hoàn toàn tuyệt vọng thậm chí muốn tìm đến cái chết thì anh mới đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân không muốn mất đi cô ấy! Nam Cường Thịnh nghe vậy liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh không tin nổi mà nhìn Đông Phùng Lưu, lẩm bẩm một cách khó tin rằng: “Bất ngờ thật đấy… Lưu, cậu đúng là đã thay đổi, thế mà còn biết có tình có nghĩa như thế…Thay đổi đến mức tôi sắp không nhận ra cậu luôn rồi.” Đông Phùng Lưu nở một nụ cười đầy quyến rũ sau đó khinh thường nói: “Xem cậu nói kìa, mặc kệ tôi trở thành thế nào thì tôi vẫn là tôi, vẫn là anh em tốt nhất của cậu, chẳng lẽ cậu còn không chịu nhận?” Nam Cường Thịnh nghe thấy Đông Phùng Lưu nói thế liền không nhịn được bật cười, anh nhìn một Đông Phùng Lưu đột nhiên trở nên trưởng thành này, rồi cảm thán: “Lưu, bây giờ cậu thật sự yêu Đường Tinh Khanh rồi.” “…” Đông Phùng Lưu gật đầu rồi im lặng xem như trả lời. Cũng chỉ trách bản thân anh làm bậy, lúc có được thì không quý trọng, hiện tại khiến người ta đau lòng thất vọng hết sức rồi thì mới biết người ta tốt, lại trở nên càng lúc càng không thể rời xa cô ấy. Đông Phùng Lưu nghĩ thế liền không nhịn được khẽ thở dài: “Thôi không nói chuyện này nữa, khó lắm mới cùng đi ăn cơm, tối nay chúng ta phải uống thật thoải mái, lát nữa lại cùng đi bar chơi.” “Không.” Nam Cường Thịnh phẩy tay, rồi anh vô cùng có hứng thú mà giờ lên túi tài liệu, cười nói: “Cậu thật sự không muốn biết ai là mèo hoang sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày, đang lúc anh định nói không muốn biết thì Nam Cường Thịnh đã mở ra túi tài liệu rồi đưa giấy tờ bên trong ra trước mặt Đông Phùng Lưu. “Đây…” Đông Phùng Lưu nhìn bức ảnh chụp trên tờ tài liệu, đó chính là Đường Tinh Khanh mặc một bộ lễ phục màu đỏ, cô trong ảnh trông có vẻ vừa trưởng thành lại quyến rũ, xinh đẹp đến độ người ta không rời mắt nổi. Thấy Đông Phùng Lưu bị bức ảnh của Đường Tinh Khanh hấp dẫn, Nam Cường Thịnh liền hơi hất cầm nói khẽ: “Cậu vẫn là xem trước một chút đui, tôi cam đoan cậu sẽ không hối hận đâu.” Đông Phùng Lưu nghe vậy liền thật sự lật những tư liệu bên dưới tấm ảnh, nhưng Đông Phùng Lưu không ngờ rằng anh càng xem thì càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc! Bên dưới ảnh chụp của Đường Tinh Khanh chính là hình ảnh bóng lưng của mèo hoang mà Nam Cường Thịnh điều tra được, Đông Phùng Lưu tiếp tục xem thì phát hiện bên dưới còn có một bức ảnh! Trên ảnh chụp là một người đàn ông với vóc người mập mạp, rõ ràng chính là kẻ tối hôm đó định cưỡng hiếp Đường Tinh Khanh, bức ảnh này là chụp lại từ camera theo dõi, mà góc độ bức ảnh thì cùng tấm bóng lưng mèo hoang giống nhau như đúc! Trong ảnh Trần Canh Thiên đang đi đến cửa phòng khách sạn của mèo hoang, trong ảnh chụp thì có thể nhìn thấy hắn đang định gõ cửa. Đông Phùng Lưu nhìn đến đấy vẫn có chút chưa hiểu được, nhưng đợi anh tiếp tục nhìn xuống bên dưới thì đã hoàn toàn ngay người. Trong tư liệu có nói, lúc ấy Trần Canh Thiên ở bên ngoài có tự xưng là khách thuê phòng này, nhưng sau khi nhân viên đi xác nhận thì phát hiện ra thuê phòng không phải người đàn ông này mà là một cô gái tên Đường Tinh Khanh! Đường Tinh Khanh! Lúc Đông Phùng Lưu nhìn thấy ba chữ này thì đã kinh ngạc đến đố không nói nên lời. “Đây…Đây là có chuyện gì?!” Đông Phùng Lưu kinh ngạc trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh, giống như anh không thể tin nổi sự thật mà mình đoán được. Điều này có phải hay không có nghĩa, Đường Tinh Khanh chính là mèo hoang?! Đông Phùng Lưu có chút không dám tin, làm sao có thể, người mà anh luôn tìm ở ngay bên cạnh anh! Thế mà anh không phát hiện ra! Nhưng Nam Cường Thịnh lại bình tĩnh mà cầm lấy bức ảnh của Đường Tinh Khanh trong tay Đông Phùng Lưu, anh chỉ vào khung cảnh xung quanh trong bức ảnh rồi nói với Đông Phùng Lưu: “Cậu xem khung cảnh của bức ảnh này, có phải chính là khung cảnh trong khách đó?” Đông Phùng Lưu nghe được Nam Cường Thịnh nói thế thì mới phát hiện ta, khung cảnh bên trong tấm ảnh đúng thật là bên trong khách sạn, vô cùng chính xác! “Nam Cường, đấy rốt cuộc là chuyện gì?” Đông Phùng Lưu vội vã mà nhìn Nam Cường Thịnh, chỉ mong được anh khẳng định. Nam Cường Thịnh khẽ hít sâu, sau đó uống muốn ngụm rượu, bộ dáng có vẻ muốn nói chuyện khá lâu, sau đó anh chỉ vào bức ảnh rồi nói: “Bức ảnh này là tôi vô tình phát hiện được ở chỗ một người bạn, tôi hỏi anh ta thì anh ta bảo hôm đấy ở khách sạn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế liền trộm chụp một bức, để treo trong nhà xem như thưởng thức.” “Sau khi nghe anh ta nói thì tôi mới biết được hóa ra mùng tám tháng bảy hôm ấy Đường Tinh Khanh cũng có mặt trong khách sạn, nhưng mà chúng ta lại đều không biết chuyên đó. Sau đó tôi lại nghĩ, nếu cô ấy cũng ở trong khách sạn, thế thì tôi cũng điều tra thử xem…Cậu đoán xem kết quả thế nào?” Lúc Nam Cường Thịnh nói tới đây thì trên mặt anh hiện lên chút hưng phấn, anh vô cùng vui vẻ mà nói với Đông Phùng Lưu rằng: “Tôi phát hiện ra, Đường Tinh Khanh hoàn toàn ăn khớp với những dữ kiện mà chúng ta có được về mèo hoang! Không chỉ bóng dáng, mà tôi còn mang ảnh của cô ấy đến hỏi nhân viên, thì có nhân viên lập tức nhận ra Đường Tinh Khanh xinh đẹp ngày hôm đó! Đêm hôm đó phát hiện Trần Canh Thiên ở trong bệnh viện thì tôi đột nhiên nhớ tới hắn ta cũng xuất hiện trong camera của khách sạn, thế nên liền liên tưởng ngay đên mối quan hệ này!” Nam Cường Thịnh nói hết một lèo mọi chuyện, mệt đến độ uống một ngụm rượu lớn, sau đó anh mới nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phùng Lưu rồi cười nói: “Thế nào, nghe tôi nói hết có phải cảm thấy cậu của Đường Tinh Khanh rất có duyên không? Mèo hoang mà cậu tìm kiếm thế mà lại là cô ấy!” So với sự hưng phấn của Nam Cường Thịnh thì Đông Phùng Lưu sau khi nghe xong lại có vẻ mất hồn mất vía, hắn mệt mỏi mà nở một nụ cười chua sót, nửa cười nửa khóc nhìn về phía Nam Cường Thịnh: “Nam Cường…Cậu bảo tôi phải đối mặt với Tinh Khanh thế nào đây…Trước kia tôi đối xử với cô ấy như vậy, thậm chí còn hiểu lầm cô ấy…” Hóa ra… Lần đầu tiên của Đường Tinh Khanh là giành cho anh. “Cái này…” Nam Cường Thịnh nghe vậy cũng trở nên ngập ngừng, anh nghiêm túc mà nhìn Đông Phùng Lưu rồi an ủi: “Không có việc gì, Lưu, hiện tại còn có thể cứu vãn, chỉ cần cậu đối tốt với cô ấy, làm cho cô ấy cảm nhận được tình cảm chân thành thật lòng của cậu, tôi tin Đường Tinh Khanh chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu!” Chắc là không thể nào đâu… Đông Phùng Lưu cúi đầu, hai tay vò tóc rồi chống khuỷu tay lên mặt bàn, anh cứ thế mà nhìn mặt bàn sững sờ, ánh mắt anh dại ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ không biết làm sao. Không có khả năng, Đường Tinh Khanh sẽ không tha thứ cho anh! Đông Phùng Lưu lúc này mới hiểu được, thái độ trốn tránh lúc ban ngày của Đường Tinh Khanh, chỉ sợ cô đã sớm biết lần đầu tiên của mình là cho anh!!! Thế nhưng… Cô lại nói dối…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]