Mỗi câu Đường Tinh Khanh nói ra đều khiến Tiết Bình Hương run rẩy không thôi, Đường Tinh Khanh lúc này vô cùng khí thế, cô với quyết tâm muốn giày xéo linh hồn Tiết Bình Hương, để chà đạp lên tôn nghiêm của bà ta. Sau khi Đường Tinh Khanh nói xong thì lại tát bà ta thêm một cái thật mạnh. “Cái tát này là đánh cho bản thân tôi! Tôi không thể tin được là bà đã tính kế định bán đêm đầu của tôi cho người khác, ha ha, thấy đêm đầu không bán được liền bán tôi cho Đông Phùng Lưu? Thế nào, dùng tiền bán con cầu vinh ấy có phải là mỗi ngày đếu rất thoải mái, mỗi tối đều ngủ đến ngon ngon lành lành?” “Tôi…Tôi…” Tiết Bình Hương bị đánh đến hỗn loạn, tinh thần không tỉnh táo mà muốn nói gì đó, thế nhưng lời đến bên mép lại không biết phải nói thế nào. Sau khi Đường Tinh Khanh tát xong hai cái liền khẽ lắc tay mình rồi sai hai vệ sĩ ở bên rằng: “Hai người đánh bà ta cho tôi! Tôi muốn bà ta quỳ trước mặt tôi, tận cho đến khi bà ta dập đầu xin tha thứ mới thôi!” Vẻ mặt Đường Tinh Khanh lạnh lùng tàn nhẫn, cho đến tận giờ, thì cô cũng có thế bộc lộ hết tất cả những oán hận trong lòng ra rồi. Người đàn bà Tiết Bình Hương đáng ghê tởm này, cô đã chịu đựng bà ta rất nhiều năm! Hai vệ sĩ cũng rất biết điều, họ biết Đường Tinh Khanh là người trong lòng của Đông Phùng Lưu thế nên lúc này không hề do dự mà một người thì đứng sau giữ lấy Tiết Bình Hương, một người thì đi đến trước mặt bà ta, giơ lên bàn tay mạnh khỏe mà tát thẳng vào khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của bà ta. “A…” Tiếng hét thảm thiết của Tiết Bình Hương không ngừng vang lên trong phòng bệnh, nghe có vẻ vô cùng chói tai, người nghe thấy cũng cảm thấy rợn hết cả người. Nhưng Đường Tinh Khanh thì chỉ lạnh lùng mà nhìn Tiết Bình Hương quỳ trước mặt mình cảm thảm thiết, cô đã từng nói, nhất định sẽ khiến Tiết Bình Hương trả giá đắt cho những chuyện mà mình đã làm. Cô chỉ là nói là làm mà thôi. Tiết Bình Hương nào chịu nổi sự nhục nhã này, đừng nói là quỳ xuống cầu xin Đường Tinh Khanh tha thứ, dù cho là bảo bà ta cúi đầu xin lỗi thì bà ta cũng không chịu! Tiết Bình Hương lúc này cắn chặt răng, chẳng biết khí phách từ đâu tới mà thà bị đánh cũng không chịu cầu xin tha thứ và xin lỗi Đường Tinh Khanh. Rất nhanh, hai má của Tiết Bình Hương đã bị đánh sưng đỏ lên, nhưng trong miệng bà ta vẫn không ngừng phun ra những lời nói ác độc, gì mà nguyền rủa Đường Tinh Khanh không thể chết tử tế, rồi gì mà con khốn, chết đi, v…v… Tăng thêm cả tiếng kêu thảm thiết của bà ta khiến cho người nghe cũng thấy rất phiền lòng. Đang lúc Đường Tinh Khanh nghĩ để bà ta câm miệng thì Đông Phùng Lưu vốn im lặng hồi lâu bên cạnh bỗng kéo cô ra bên ngoài. Đường Tinh Khanh khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hất tay đang kéo cô của Đông Phùng Lưu ra, dù sao cô cũng nghe chán giọng điệu chói tai kia của Tiết Bình Hương rồi. Sau khi cả hai ra ngoài thì Đông Phùng Lưu liền buông tay Đường Tinh Khanh ra, anh xoay người nhìn Đường Tinh Khanh, sắc mặt anh vô cùng nặng nề, giọng điệu cũng có chút không chắc chắn: “Vừa nãy em nói Tiết Bình Hương muốn bán đêm đầu của em cho người khác?” Ý Đường Tinh Khanh nói thì rõ ràng trước khi đến nhà anh thì cô vẫn là xử nữ, thế nhưng sau đó khi cô đến tại sao lại không phải là xử nữ nữa? Đây là có chuyện gì? Đông Phùng Lưu càng nghĩ thì cảm thấy chỉ có một khả năng đó là do lòng tham của Tiết Bình Hương, bán một lần không được thì lại bán lần hai. Chờ đến khi đến anh thì Đường Tinh Khanh đã không còn là xử nữ nữa. Cẩn thận suy nghĩ thì cũng chỉ có thế mới phù hợp logic, thế nhưng nỗi bất an trong lòng khiến anh muốn hỏi Đường Tinh Khanh. Đường Tinh Khanh vốn đang sa vào sự sung sướng do trả thù Tiết Bình Hương, thì đột nhiên nghe được Đông Phùng Lưu hỏi thế thì trong lòng có chút không yên. Xong rồi, cô chỉ mải đả kích Tiết Bình Hương mà quên mất Đông Phùng Lưu đang ở bên cạnh!” “Tôi…” Ánh mắt Đường Tinh Khanh hơi chớp động, thầm nghĩ trong đầu nên giải thích với anh ta thế nào, cuối cùng cố quyết định tương kế tựu kế mà nói: “Đúng, không sai, đúng như anh nói vậy, Tiết Bình Hương đem đêm đầu của tôi bán cho người khác, nên giờ anh cũng biết tại sao tôi hận bà ta thế rồi đúng chứ. Anh còn định cho bà ta chỉ phá sản thôi sao?” Không phải chuyện này… Đông Phùng Lưu lắc đầu, sắc mặt anh rất kém cói, anh nhìn Đường Tinh Khanh một cách áy náy rồi nói: “Xin lỗi…Tinh Khanh, hóa ra anh luôn hiểu lầm em, hiểu lầm quan hệ của em và La Vinh Hiển, anh còn tưởng đứa con trong bụng em của anh ta…” Đông Phùng Lưu nói tới đây liền đột nhiên không nói nữa, hóa ra cho tới bây giờ anh đều hiểu lầm cô là một người đàn bà dâm đãng! Tâm trạng của Đông Phùng Lưu lúc này vô cùng hỗn loạn và phức tạp, mặc kệ có phải anh hiểu lầm Đường Tinh Khanh hay không thì lần đầu tiên của cô ấy cũng không phải anh, đó là sự thật. Đứa con trong bụng Đường Tinh Khanh cũng không phải của anh, đó cũng là sự thật. Đông Phùng Lưu đột nhiên không biết phải đối mặt thế nào với Đường Tinh Khanh, vốn Đường Tinh Khanh nhảy lầu nằm viện, anh còn định mặc kệ bố đứa bé trong bụng cô là ai thì anh cũng có thể bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần cô không dùng cái chết để uy hiếp muốn thoát khỏi anh là được. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên của Đường Tinh Khanh là bị ép, có khả năng là bị cưỡng hiếp thì tâm trạng anh vô cùng phức tạp, anh chẳng biết làm sao cho tốt. Những cảm xúc áy náy, đau lòng, và cả hận chính mình vô dụng chẳng thể bảo vệ Đường Tinh Khanh cứ tràn đầy trong đầu óc anh. Cảm xúc phức tạp trong lòng Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh không cảm nhận được, cô chỉ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, chẳng để ý mà nói rằng: “Không sao, đều đã qua rồi, không liên quan gì đến anh.” Lúc Đường Tinh Khanh nói những lời này thì nhịp tim cô đập rất nhanh, vì dù sao cô cũng đang nói dối Đông Phùng Lưu, cô còn không muốn nói cho anh biết chuyện đêm hôm đó. Nhưng thái độ không thèm để ý này của Đường Tinh Khanh thì Đông Phùng Lưu lại cho rằng cô chỉ đang giả vờ, thế là trong lòng anh càng thêm áy náy rồi không nhịn được mà kéo cô vào lòng, vùi mặt vào bả vai cô rội nói nhỏ: “Xin lỗi…Là anh hiểu lầm em…Do anh không bảo vệ được em…” Bảo vệ…Anh ta nghĩ thế sao? Cơ thể Đường Tinh Khanh khẽ run lên, trái tim vốn lạnh như băng của cô lúc này như được rót vào một dòng nước ấm, chậm rãi mà mềm mại như tơ lụa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Thế là Đường Tinh Khanh không hề đẩy Đông Phùng Lưu ra, chỉ là mặc kệ Đông Phùng Lưu vùi mặt vào hõm vai mình, cảm thụ giọt nước mắt ướt át rơi ra từ khóe mắt Đông Phùng Lưu. Đông Phùng Lưu lại khóc sao?! Trong nhất thời, cổ họng của Đường Tinh Khanh như bị gì đó chặn lại, cô muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau trên hành lang, mặc kệ ánh mắt kì lạ của người xung quanh, cứ ôm nhau rất lâu… Nam Cường Thịnh đang trên đường đến cửa phòng bệnh của Đường Tinh Khanh thì liền thấy hình ảnh này, anh cũng không kìm được mà mỉm cười, nghĩ thầm rằng cuối cùng cũng có thể đem bí mật Đường Tinh Khanh là mèo hoang nói cho Đông Phùng Lưu rồi. … Tối đó, Nam Cường Thịnh liền hẹn Đông Phùng Lưu đi ăn cơm, định nói chuyện này cho anh ta biết. “Sao đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm vậy?” Đông Phùng Lưu sau khi ngồi xuống liền tùy ý hỏi Nam Cường Thịnh. Mà Nam Cường Thịnh thì thoải mái mà giơ ra túi tài liệu trong tay, nói một cách khoe khoang: “Tôi đã bảo tra được mèo hoang là ai mà, cậu có muốn xem không?” “Thật sao?!” Đông Phùng Lưu nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, anh không thể kìm được hưng phấn mà đứng lên, thế nhưng sự hưng phấn này duy trì không quá 1 giây, tiếp theo đó sắc mặt anh bỗng trở nên ảm đạm, có chút chán nản nói rằng: “Thôi, tôi không xem thì hơn, chuyện này cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]