Sau khi Đông Phùng Lưu cảm ơn bác sĩ xong, liền một mình canh giữ ở bên giường bệnh của Đường Tinh Khanh.
Trong thời gian đó, Nam Cường Thịnh cũng đến bệnh viện thăm cô, lúc đưa ra ý kiến muốn thay phiên nhau chăm sóc cô, Đông Phùng Lưu đã từ chối, Nam Cường Thịnh cũng đành thôi.
Thế nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, Đường Tinh Khanh vẫn không có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Đông Phùng Lưu lo lắng đi tìm bác sĩ để hỏi, bác sĩ chỉ nhìn rồi lắc đầu nói: “Hết cách rồi, đây là do bản thân bệnh nhân không muốn tỉnh lại, bản thân cô ấy đã lựa chọn ngủ say, bệnh viện chúng tôi cũng không có cách nào đánh thức cô ấy.”
Đông Phùng Lưu nhíu mày nhìn Đường Tinh Khanh, trong lòng nghĩ có chút đả kích này mà cô đã không thể chịu nổi?!
Lại hai ngày trôi qua, Đường Tinh Khanh vẫn chẳng có ý muốn tỉnh lại, lúc này Đông Phùng Lưu mới buông xuôi và kêu Nam Cường Thịnh vào thay phiên chăm sóc cô.
Nam Cường Thịnh biết trong tâm cô có bệnh, cho nên mỗi khi đến lượt anh ta vào chăm sóc, đều sẽ nói hết những lời trong lòng cho cô nghe, còn kể những câu chuyện thú vị ở bên ngoài nữa.
Lại rất nhiều ngày trôi qua.
Lúc Đường Tinh Khanh mở mắt, cảm nhận được tay mày đang bị ai đó đè vào, cô liền nghiêng đầu qua đó, liền nhìn thấy một cái đầu đen sì, hóa ra có người đang dựa lên tay cô để ngủ.
Cảm nhận được sự cựa quậy của Đường Tinh Khanh, người đang dè lên tay cô liền thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500040/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.