Đường Tinh Khanh mở mắt ra, nhìn thấy chiếc trần nhà quen thuộc mới biết là mình đang mơ!
Trong phòng vẫn mờ tối, Đường Tinh Khanh ngồi dậy giơ tay bật đèn lên, ánh sáng đèn vừa sáng lên, cô đưa tay lên che mắt, ánh sáng thật chói mắt...
Sau khi đã dần quen với ánh sáng đèn, Đường Tinh Khanh lúc này mới từ từ hạ tay xuống, nhìn căn phòng trống không, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau thương và mất mát, cô không kiềm chế nổi bịt mặt òa khóc.
Cô biết đó không phải là một giấc mơ, mà là sự thật, mẹ cô, bố cô, anh Vinh Hiển đều đã chết, tất cả đều đã chết...
Đều là một tay Đông Phùng Lưu giết hại!
Đường Tinh Khanh òa khóc, cứ thế không ngủ, đến khi trời sáng cô mới bước xuống giường mở rèm cửa ra, mở cửa ban công, bước ra ngoài nhìn bầu trời và vườn hoa ở dưới tầng.
Nhìn không gian yên tĩnh ở vườn hoa, hoa cỏ ở dưới đất được chiếu rọi bởi những tia sáng le lói từ mặt trời, mạnh mẽ vươn lên theo gió.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại không cảm thấy có chút ấm áp nào, cô như nhốt mình trong địa ngục, lạnh lẽo, lạnh đến phát run, trong lòng lạnh toát.
Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân cô lúc này cũng giống như một thi thể, lạnh lẽo không có một chút cảm giác và tình cảm gì.
Sống còn có ý nghĩa gì nữa... chi bằng chết đi, cứ thế chết đi...
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh mỉm cười, bước ra bên ngoài lan can ngoài ban công, nhìn bầu trời tràn đầy ánh sáng, cô nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500039/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.