🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Tinh Khanh trở về nhà, phát hiện ra những cô giúp việc mọi khi vẫn đứng đầy phòng khách, lúc này lại không thấy bóng dáng ai. Chỉ có hai người bảo vệ đứng ở trước cửa lớn, và Đông Phùng Lưu đang ngồi trên ghế sô fa cúi đầu xuống không biết đang làm gì.
Vừa bước vào cửa, Đường Tinh Khanh đã bị không khí ngột ngạt trong căn nhà làm cho khiếp sợ, thầm cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó.
Hai người bảo vệ đợi đến khi cô bước vào cửa liền bước vào trói tay cô về phía sau, ép cô quỳ xuống trước mặt Đông Phùng Lưu.
Đầu gối bị ép mạnh quỳ xuống dưới đất vô cùng đau đớn, Đường Tinh Khanh không kiềm chế nổi mà hít một hơi dài, hét vào hai người bảo vệ đứng sau cô: “Hai người đang làm gì vậy!”
Nhưng mà đổi lại vẫn là một bầu không khí trầm lắng.
Thấy không có người nào để ý đến cô, Đường Tinh Khanh chỉ có thể đưa ánh mắt chuyển hướng đến Đông Phùng Lưu, một cái nhìn đã khiến cho Đường Tinh Khanh sợ hãi lùi về phía sau.
Đông Phùng Lưu cúi đầu xuống, hai tay đan lại dưới cằm, lúc Đường Tinh Khanh ngẩng đầu lên nhìn anh, Đông Phùng Lưu cũng đúng lúc đang hướng mặt về phía cô, ngay sau đó, Đường Tinh Khanh liền nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Đông Phùng Lưu.
Nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt anh, một đêm không ngủ trong mắt anh là những tia máu đỏ, gần miệng có đám râu vẫn chưa kịp cạo, Đông Phùng Lưu bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía Đường Tinh Khanh khiến cô sợ hãi.
Lúc này Đông Phùng Lưu giống như một con quỷ giết người đáng sợ ở trong phim vậy.
Đường Tinh Khanh nghĩ rằng anh đã bị việc gì đó làm kích động, muốn nổi giận với cô, nhưng mà không phải, Đông Phùng Lưu chỉ là cứ chằm chằm nhìn cô với nụ cười kì lạ.
Một lúc lâu sau, Đông Phùng Lưu điềm tĩnh hỏi một câu: “Cô vừa mới đi gặp La Vinh Hiển sao?”
Đông Phùng Lưu vẫn luôn đối đầu với La Vinh Hiển, huống hồ sự việc lần này đang ở một bước quan trọng, Đường Tinh Khanh đương nhiên không thể nói sự thật cho anh ta nên chỉ có thể lắc đầu nói: “Không, vừa nãy chỉ là tôi đi dạo thôi.”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Đông Phùng Lưu lại một lần nữa chuyển hướng, trong mắt anh lóe lên những tia sáng kì lạ, trước khi Đường Tinh Khanh phát hiện ra, tia sáng ấy đã vội vàng biến mất.
“Vậy sao? Cứ nghĩ rằng cô đã đi, thì có thể gặp anh ta lần cuối.” Dáng vẻ bình tĩnh của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh thực sự có chút không quen, cô đã quen Đông Phùng Lưu lâu như vậy, nhưng vẫn chưa lần nào thấy anh ta lại đối xử ôn hòa với cô như vậy.
Hơn nữa câu nói của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vô cùng để ý, ngay lập tức lo lắng nhìn anh ta, nói: “Những lời này của anh là có ý gì?”
Đông Phùng Lưu đứng dậy, dáng vẻ như muốn rời đi, nói chậm rãi: “Không có gì, tôi đã nói là tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta mà.”
Đông Phùng Lưu càng bình tĩnh càng khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy lo lắng, huống hồ những lời anh ta đã nói cũng làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy sợ hãi, không kiềm chế được mà hỏi đến cùng: “Ý của anh là anh muốn giết anh ấy?!”
Đông Phùng Lưu quay người lại nở một nụ cười bí hiểm với Đường Tinh Khanh, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vội vàng ở phía sau hét lên: “Đông Phùng Lưu! Anh điên rồi! Hung thủ là ai vẫn chưa điều tra rõ ràng! Anh đã muốn giết La Vinh Hiển! Anh Vinh Hiển không liên quan gì cả! Anh không thể giết anh ấy được!”
Nhưng mà cô chỉ nhận lại bóng lưng của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh vội vàng muốn đuổi theo, nhưng phía sau cô còn có hai người to lớn ép chặt khiến cô không thể cử động được, Đường Tinh Khanh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhân lúc Đông Phùng Lưu vẫn chưa đi xa liền hét lên: “Thực sự không phải La Vinh Hiển giết Lưu Nhi Hân! Tôi có thể đi tìm người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ấy...”
Những lời còn lại bị cô nuốt vào trong cổ họng, bởi vì Đông Phùng Lưu đã đi rất xa rồi, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng anh nữa.
Hai người bảo vệ to lớn ép chặt cô lúc này mới không còn khống chế cô nữa.
Đường Tinh Khanh ngơ người ngồi xuống dưới đất một lúc lâu, nghĩ lại ngọn nguồn của sự việc vừa nãy.
Khó trách, khó trách Đông Phùng Lưu hôm nay lại bình tĩnh với cô như vậy, hóa ra là có ý định này! Không được! Cô không thể để Đông Phùng Lưu cứ như vậy mà giết La Vinh Hiển được, cô phải trả lại trong sạch cho La Vinh Hiển!Đúng! Tìm người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ấy, chỉ có anh ta mới có thể làm chứng cho La Vinh Hiển thôi, Lưu Nhi Hân không phải do La Vinh Hiển giết hại!
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh vội vàng đứng dậy xông ra ngoài cửa.
Cô đi theo con đường hôm trước bỏ đi, tìm đến trang viên mà Tịch Song ở, vệ sĩ ở trước cửa nhận ra cô, trong đó có một người là vệ sĩ mà lần trước bị cô bỏ thuốc lập tức đi vào báo với Tịch Song.
Không lâu sau, người vệ sĩ đi vào báo cáo trở ra, dẫn theo Đường Tinh Khanh vào trong.
Không khí vốn dĩ nên là ngượng ngùng nhưng mà lúc này trái tim Đường Tinh Khanh đang ở chỗ La Vinh Hiển, căn bản không thể suy nghĩ chuyện gì khác nữa.
Lần này gặp Tịch Song, hắn đang ngồi làm việc trước máy tính trong phòng khách, mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng xám, càng làm nổi bật lên vẻ khôi ngô của hắn.
Sau khi Đường Tinh Khanh bước vào, hắn dừng công việc trong tay lại, một tay vuốt cằm nhìn Đường Tinh Khanh, cười nói: “Không ngờ rằng em lại tự mình tìm đến đây...”
Đường Tinh Khanh lúc này mới có một chút ngượng ngùng, nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến mục đích hôm nay đến đây, liền nói: “Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn hỏi anh.”
“Ồ?” Tịch Song tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chỉ vào chiếc ghế sô fa, nói: “Ngồi xuống đã, có chuyện quan trọng gì đáng để em trở lại nơi mà không dễ gì có thể thoát ra nổi này chứ.”
Nghe thấy sự trêu đùa trong câu nói của Tịch Song, Đường Tinh Khanh nhếch miệng, trang nghiêm nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi đến là muốn hỏi anh cho rõ cái chết của Lưu Nhi Hân rốt cuộc là sao, lần trước là anh cứu tôi, sau đó cô ta tại sao lại chết?”
“Em nói Lưu Nhi Hân sao.” Nhắc đến Lưu Nhi Hân, khuôn mặt Tịch Song không quan tâm, hắn nhún vai, miệng nói ra những lời tàn khốc: “Cô ta muốn ra tay với em, muốn em chết, anh không thể nào để cô ta tiếp tục sống được.”
Nghe những lời này, Đường Tinh Khanh lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm vào Tịch Song hỏi rõ: “Thực sự là anh làm sao?”
Tịch Song gật đầu thừa nhận.
“Trời ơi! Không được! Anh phải nhanh chóng đi theo tôi đến gặp La Vinh Hiển, không, còn phải đi gặp Đông Phùng Lưu nữa! Lúc này Đông Phùng Lưu đang hiểu lầm anh Vinh Hiển, anh ta muốn giết anh Vinh Hiển!” Vừa nói, Đường Tinh Khanh vừa xông lại gần Tịch Song, nắm lấy cánh tay hắn muốn kéo hắn đi.
“Anh cùng tôi đi giải thích rõ ràng chuyện này không phải là anh Vinh Hiển làm đi!”
Sắc mặt Tịch Song trầm lắng, hắn hất khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, giọng điệu mang theo sự buồn bã: “Em quan tâm đến La Vinh Hiển vậy sao?”
Nghe xong những lời này, Đường Tinh Khanh ngơ người nhìn Tịch Song, cứng họng không biết phải trả lời như thế nào.
Thấy vậy, Tịch Song lắc đầu cười, dáng vẻ tổn thương, nói: “Anh từ chối.”
Đường Tinh Khanh không nói nên lời, con người này đến thời khắc quan trọng sao vẫn thích đùa giỡn chứ!
Bây giờ cứu người là quan trọng! Hơn nữa phản ứng của Đông Phùng Lưu trước khi ra ngoài cho thấy anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho La Vinh Hiển đâu, thời gian không đợi con người, Tịch Song lộ diện sớm một bước, La Vinh Hiển có thể bớt phần nguy hiểm!
“Tuy tôi vẫn chưa biết tên anh, nhưng mà xin anh giúp tôi được không? Nếu như anh không giúp tôi, anh Vinh Hiển sẽ chết mất!” Đường Tinh Khanh đau khổ cầu xin, chỉ là không quỳ xuống cầu xin trước mặt Tịch Song thôi.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh liều mạng như vậy, dáng vẻ ngay cả thể diện cũng không cần, Tịch Song không kiềm chế được mà cười mỉa mai: “Em sợ Đông Phùng Lưu sẽ ra tay với La Vinh Hiển, lẽ nào không lo lắng khi Đông Phùng Lưu biết được anh giết Lưu Nhi Hân, sẽ ra tay với anh sao? Chẳng lẽ anh không có vị trí gì trong lòng em sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.