Đường Tinh Khanh cố hắng giọng, cô ngồi dậy nhìn Đông Phùng Lưu nghiêm túc nói: “Thực ra anh không cần phải quan tâm đến Lưu Nhi Hân như vậy đâu, anh chưa từng nghĩ cô ta căn bản không phải là người anh cần tìm sao.”
Nghe những lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu quay người lại nhìn vào đôi mắt cô, sắc mặt anh ta lạnh lùng, bờ môi nhếch lên một nụ cười kì lạ, nói: “Sao, lẽ nào cô muốn nói, cô mới là người mà tôi cần tìm sao?”
Đông Phùng Lưu lúc này cho rằng Đường Tinh Khanh muốn anh bỏ qua cho La Vinh Hiển vì thế mới cố ý nói với anh ta những lời linh tinh như vậy.
“Tôi...” Đường Tinh Khanh như có lời muốn nói, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến tính tình của Đông Phùng Lưu, nếu như bây giờ cô nói, nhất định sẽ bị Đông Phùng Lưu nói là mượn cớ để lừa dối anh, đến lúc đó đổi lại lại thêm một trận sỉ vả đáng sợ nữa.
Bởi vì Đông Phùng Lưu căn bản không tin tưởng cô!
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn về một hướng khác, nói chậm rãi: “Không phải, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng để vẻ ngoài của sự việc mê hoặc, những gì mà anh tin tưởng, có lẽ mới đang lừa gạt anh.”
Đường Tinh Khanh vừa dứt lời, Đông Phùng Lưu bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng, anh ta đi lại bên giường, đưa tay nắn cằm của Đường Tinh Khanh, ép cho cô nhìn về chính mình: “Tôi tự có phán quyết của mình, tôi chỉ biết rằng tôi tin tưởng ai cũng được, nhưng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500033/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.