Bị Lưu Nhi Hân đẩy ra, tên trùm lưu manh không hề bất ngờ chút nào, ngược lại còn cười hì hì nói: “Xem em nói kìa, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau, lần này em đến tìm anh, sao chúng ta có thể không hồi tưởng lại cảm giác lúc còn yêu nhau chứ?”
“Vội cái gì, đợi chút sẽ không thiếu phần cho anh.” Lưu Nhi Hân thong thả bước đến bên giường, sờ chăn, nói với ngữ khí chê bai: “Đã lâu như vậy rồi, anh cũng không đổi chỗ ở khác, vẫn là cái phòng ban đầu, đến chăn cũng là cái chăn ngày xưa, haizz đừng nói là, mấy năm nay anh vẫn chưa có bạn gái nhé.”
Tên trùm lưu manh không hề để kiểu tóc bờm ngựa như những tên lưu manh khác, mà ngược lại, đầu tóc của hắn vẫn là màu đen tự nhiên, mặt mũi cân đối, không được coi là đẹp trai anh tuấn, nhưng cũng không đến mức xấu xí, con người có chút thô tục.
Năm đó Lưu Nhi Hân chịu yêu hắn, ngoài những điểm này của hắn ra, còn là vì hắn đối xử với Lưu Nhi Hân vô cùng tốt, nhẫn nhục chịu khó. Sau đó Lưu Nhi Hân quá chán ngán những ngày tháng khổ cực này, nên liền chia tay hắn.
Hôm nay lúc Lưu Nhi Hân gọi điện thoại cho hắn, tên trùm lưu manh không nói hai lời liền đồng ý điều kiện của Lưu Nhi Hân.
“Bởi vì anh vẫn luôn chờ em quay lại, Hân Nhi…. Em không biết là anh đã nhớ em nhớ đến khổ sở như thế nào đâu….” Vừa nói, vừa đưa tay sờ loạn trên người Lưu Nhi Hân.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500026/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.