“Tên khốn nạn, anh nói cho tôi biết, anh quan tâm cô ta như vậy có phải là vì lần trong khách sạn đó không?” Đường Tinh Khanh giận dữ hét lên.
Nghe vậy, Lưu Nhi Hân bỗng hoảng sợ, Đường Tinh Khanh đột nhiên nhắc đến chuyện này lẽ nào cô ta cũng biết rồi ư?
“Phải thì đã sao, mà không phải thì đã sao?” Lúc này Đông Phùng Lưu đã vô cùng tức giận rồi, người phụ nữ này không chỉ coi thường mệnh lệnh của anh mà lại còn dám mở mồm ra chửi rủa anh nữa.
Giỏi lắm, thật sự là rất giỏi!
Mới có mấy ngày bỏ mặc cô không quản, người phụ nữ này liền to gan đến thế rồi đây.
Đông Phùng Lưu giơ tay lên vỗ vỗ, ngay lập tức hai tên vệ sĩ thân hình vạm vỡ liền đi vào, Đông Phùng Lưu lạnh mặt ra lệnh: “Lôi người phụ nữ này vào trong phòng cho tôi!”
“Vâng!” Tên đàn ông thô kệch thân hình vạm vỡ trả lời bằng giọng vang dội.
Khóe miệng Đường Tinh Khanh cong lên một nụ cười lạnh lùng, nhìn Đông Phùng Lưu trước mặt, giễu cợt: “Đông Phùng Lưu, tôi nói anh là tên khốn nạn, là tên thiểu năng, là đồ ngu ngốc, anh thông minh một đời nhưng lại không biết, căn bản là không biết... ha ha ha...”
“Con đàn bà nhà cô điên rồi!!!” Đông Phùng Lưu bị chọc cho phát điên lên, vội vàng vẫy tay kêu người nhanh chóng đưa cô vào trong.
Sau khi Đường Tinh Khanh bị đưa về phòng, hai tên vệ sĩ liền đóng cửa lại rồi đi xuống.
Đường Tinh Khanh không nhịn nổi nữa, cô bò ra giường gào khóc thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500025/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.