Đường Tinh Khanh tùy ý để cơ thể của mình thả lỏng lại, cô lưu luyến sự ấm áp trong chốc lát này.
Thế nhưng đúng vào lúc đó, từ hành lang truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.
Đường Tinh Khanh vô cùng quen thuộc với nhịp điệu và âm thanh của những tiếng bước chân kia, đó là của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh đột nhiên ngẩn người, cô lập tức đẩy La Vũ Hạo ra rồi sửa sang lại những cọng tóc đang rối tung trên trán của mình, sau đó cô liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu chắp hai tay sau lưng từ từ đi tới.
Ánh mắt của anh như lưỡi dao, bước đi cũng rất chậm, thế nhưng mỗi một bước lại như mũi dao đâm vào lòng Đường Tinh Khanh.
Đông Phùng Lưu đưa hai tay đang đặt ở sau lưng lên trước, vừa đi vừa vỗ tay, sau đó khi nụ cười trào phúng kia đã cong đến tột đỉnh anh ta mới nói: “Chậc chậc, đúng là vô cùng cảm động, tôi chỉ không biết đây là tình cảm sâu đậm của anh em hay là cái gì khác?”
Đường Tinh Khanh biết Đông Phùng Lưu lại hiểu lầm, thế nhưng lần này cô thật sự không muốn giải thích nữa, thế là cô dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.
La Vũ Hạo chỉnh lại vạt áo của mình, mặt không đỏ tim không đập, chuyện anh thích Đường Tinh Khanh là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, không cần phải giấu diếm. Thế nhưng vì Đường Tinh Khanh, anh vẫn nói với Đông Phùng Lưu: “Sao hả? Ôm một chút cũng có thể làm cho ngài Đông Phùng hiểu nhầm sao? Rốt cuộc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500012/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.