Đúng lúc này, Đông Phùng Lưu vừa lúc từ nhà vệ sinh bước ra, khiến Sở Lương Ngư lập tức giật cả mình, kết quả vừa buông tay ra, ngọc bội liền rơi xuống dưới đất.
“Ai cho cô động vào?” Đông Phùng Lưu đột nhiên quát lớn, vội vàng đi đến nhặt chiếc ngọc bội rơi dưới đất lên, vô cùng trân trọng, còn Sở Lương Ngư bị dọa cho phát sợ suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Đông Phùng Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giận dữ nhìn Sở Lương Ngư, khiến Sở Lương Ngư muốn giải thích cũng không thể mở miệng nổi.
“Đông......” Sở Lương Ngư vừa mới nói, đã bị Đông Phùng Lưu cắt ngang, chỉ nghe thấy anh ta tức giận nói: “Cút đi cho tôi!”
Sở Lương Ngư ngơ người, toàn thân run rẩy, tinh thần có chút hoảng loạn, cô ta không hiểu, thường ngày Đông Phùng Lưu rõ ràng không đối tốt như vậy với Đường Tinh Khanh, hai người họ hình như căn bản không có tình cảm gì với nhau, tại sao Đông Phùng Lưu lại trân trọng chiếc ngọc bội của Đường Tinh Khanh đến vậy?Chuyện này là sao?!
Không đợi cho Sở Lương Ngư có chút thời gian suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng Đông Phùng Lưu tiếng tục hét lên: “Đừng để tôi nói đến lần thứ ba, cút ngay đi cho tôi!”
Sở Lương Ngư lại một lần nữa giật mình, thấy sắc mặt Đông Phùng Lưu rất kém, không dám do dự, vội vàng đi ra khỏi phòng anh ta.
Sau khi ra khỏi phòng anh ta, Sở Lương Ngư bỗng nhiên thở dài một hơi, tự nhủ với chính mình: “Không ngờ rằng Đông Phùng Lưu tức giận lại đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/499953/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.