Đường Tinh Khanh ngơ người nhìn Sở Lương Ngư, mím chặt môi, trong lòng vô cùng không vui, thế là cô liền nói: “Đông Phùng Lưu, tôi có chuyện muốn tìm anh!”
Nói xong cô liền quay người đi ra phòng khách ở bên cạnh.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh, nhếch môi cười, đi theo bước chân của cô ra ngoài.
Vừa đến phòng khách, Đường Tinh Khanh liền tức giận quay người lại đối diện với Đông Phùng Lưu, hỏi: “Anh có ý gì? Tại sao bây giờ Sở Lương Ngư vẫn ở trong nhà?”
Nhưng mà Đông Phùng Lưu nghe những lời này, lại cố tỏ ra ngạc nhiên cười: “Sao? Không phải em khóc thét cầu xin tôi, để tôi cho Sở Lương Ngư ở lại sao? Cô quên bộ dạng mình lúc lấy lòng tôi ở trên giường thế nào rồi sao?”
Sắc mặt Đường Tinh Khanh trắng bợt ra, lập tức thẹn quá hóa giận, cô đột nhiên hiểu ra rằng, cô đã mắc phải cái bẫy của Đông Phùng Lưu, chỉ e là từ đầu đến cuối, đều là mưu kế của anh ta.
Nhưng mà, cô căn bản không thể nào thoát ra được.
Cúi đầu xuống, ngón tay đan vào nhau, Đường Tinh Khanh cắn răng nói: “Lúc đó là tôi không hiểu rõ về cô ta, vì vậy mới.......”
“Không hiểu rõ?” Đông Phùng Lưu cười: “Hai người là bạn từ nhỏ đến lớn, cô lại không hiểu rõ cô ta, Đường Tinh Khanh, chẳng có chuyện cười nào buồn cười hơn chuyện này đâu.”
Sắc mặt Đường Tinh Khanh tái mét lại, khó coi chết đi được.
Đông Phùng Lưu nhìn cô, không nói gì nữa, quay người đi vào nhà ăn.
Đường Tinh Khanh không còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/499952/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.