“Ông định đi đâu vậy?” – An Hạ lơ đãng hỏi một câu.
“Bố muốn đi dạo một chút.”
“Không phải ông nên nghỉ ngơi nhiều sao?” – Cô nhíu mày.
“Nếu muốn trả ơn bố, con có thể dẫn bố ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
Câu này quen quen?
...
Ghế đá, khuôn viên bệnh viện.
“Cảm ơn con. Bố rất hạnh phúc.”
“Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
Trước đây, nếu ông dám xưng hô bố con với An Hạ, kiểu gì cũng bị cô mắng té tát.
“Cảm ơn con, về chuyện hiến máu...”
An Hạ lại xua tay:
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đang trả ơn ông thôi.”
“Con không cần phải trả ơn, vì đây là việc mà một người bố nên làm.”
Nói rồi ông nặng nề đứng dậy, đi từng bước chậm chạp về phòng bệnh. An Hạ nhìn theo bóng lưng cô đơn của ông, cảm thấy trong lòng vừa buồn bực vừa áy náy. Chợt Từ Thiên Tư ôm ngực ho dữ dội, bước chân không vững ngã nhào xuống đất.
“Bố...”
An Hạ kinh hãi chạy đến đỡ ông dậy. Hai cha con ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười hạnh phúc.
...
Một tuần sau, Hà gia.
Hà Cẩm Dương đi đi lại lại, đi ra thì đụng phải cửa, đi vào thì đâm phải tường. Người hầu đi qua ai cũng phải cố nín cười. Cậu chủ nôn nóng là phải, ngày mai là đám cưới của cậu ấy và An Hạ tiểu thư.
“Các người cười cái gì? Mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-toi-la-tac-gia-ngon-tinh/1997632/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.