“Không có gì, em chỉ là giúp anh đánh muỗi thôi!” - Nữ đại hiệp An Hạ rất hùng hồn biện hộ.
“…”
“Nhìn gì mà nhìn, mau đi ngủ đi, mắt anh thâm tím rồi kia kìa.”
“Vậy anh ngủ nhé…Oáp…”
Năm phút sau.
“Nước…nước…em muốn uống nước…”
“Nước đây…oáp…”
Mười phút sau.
“Đói quá…đói quá đi…”
“Ăn cháo này, vừa hâm lại đó…oáp…”
Ba mươi phút sau.
“Lạnh quá…”
“Anh đắp chăn cho em…oáp…”
Một tiếng sau.
“Cẩm Dương, em muốn đi vệ sinh…”
“Nào, anh cõng em đi…oáp…”
Hai tiếng sau (sáng cmnr:v)
“Hơ…ngủ đã quá! Cẩm Dương, dậy đi, ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!”
…
Cứ thế được mấy hôm, Hà Cẩm Dương gầy đi trông thấy, hốc mắt trũng sâu, đi đứng lờ đà lờ đờ, An Hạ nhìn thấy suýt bị dọa cho rớt tim.
Tên ngốc này sao mà ngốc quá vậy? Ban đầu cô chỉ định chỉnh hắn một chút cho hả tức thôi, giờ hắn ra nông nỗi này, cô thật hối hận, đau lòng muốn chết.
“Cẩm Dương, anh lập tức nằm xuống nghỉ ngơi! Em đi gọi bác sĩ!”
Anh níu níu áo cô, giọng nói suy yếu:
“Anh không sao, em đừng đi…”
“Không được!”
“Anh không cần bác sĩ, anh chỉ cần em…”
“Nhưng mà…”
“Nếu muốn trả ơn anh, em có thể dẫn anh ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
An Hạ nhíu mày, câu này quen quen?
…
Hai người sóng vai bước đi trên hè phố. Không ít người đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-toi-la-tac-gia-ngon-tinh/1997618/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.