Cũng muộn rồi nên Thượng Âu Dật đưa Tả Dư về. Trên đường về không khí giữa hai người vẫn vậy, chẳng bao giờ nói chuyện phiếm. Chỉ nói chuyện khi cần thiết mà thôi. Đi xa Thượng gia một đoạn Tả Dư mới lên tiếng:
" Hôm nay vui quá. Em chưa thấy anh vui vẻ vậy bao giờ!"
" Với gia đình sẽ khác ở ngoài."
" Anh với Đường Ôn Mạn kia không phải anh em nhỉ?"
" Ừ đúng!"
" Sao bác gái lại giới thiệu là con gái nuôi của bà ấy?Em còn thấy anh có vẻ thân thiết với cô ấy!"
Thượng Âu Dật hơi chau mày:" Em dò xét anh?"
Tả Dư cắn răng, những lần trước khi thấy anh có biểu hiện như vậy cô liền thôi ngay nhưng lần này lại nói đến cùng.
" Anh…yêu cô gái đó phải không?"
" Đã bảo em quản chuyện của anh nhiều như vậy làm gì." Hắn trầm giọng. Vận tốc xe ngày một nhanh hơn, lao vun vút trên đường.
Tả Dư hơi gấp, lớn tiếng:" Anh trả lời em đi? Em là bạn gái anh đấy!"
Cô ấy nắm váy gào lên:" Anh nói với anh Ngự sẽ chăm sóc em cơ mà! Sao cứ làm em đau khổ thế!"
*Kít*
Chiếc Rolls-Royce Phantom phanh gấp lại. Thượng Âu Dật mở cửa xuống xe. Tả Dư bàng hoàng nhìn theo, mắt đẫm lệ.
Hắn ôm đầu đá vào cái thân cây bên đường liên tục. Lấy điếu thuốc ra hút, trán nổi gân xanh thể hiện rõ sự giận dữ đang bùng lên trong hắn. Tả Dư cũng mở cửa bước ra. Cô ta cũng hơi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/3358493/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.