Chương trước
Chương sau

THÁNG SÁU 18, 2012 BY LIPSTON
【 153 】
"Nhược Hề, ngươi đã nói chuyện với Nhị sư huynh chưa?"
Lại thúc giục.
"Ân." Ta vội cười cười với Ngưng nhi, nói, "Ngày mai sẽ đi, nhất định ngày mai..."
"Luôn ngày mai, ngày mai." Tấn Ngưng túm lấy quyển sách trên tay ta, sẳng giọng, "Đã tha đến mấy ngày rồi? Đừng chần chờ nữa, mau đi."
Ta kéo kéo khóe miệng: "Bây giờ?"
"Bây giờ." Tấn Ngưng tức giận nói.
Ta vẫn như cũ mặt dày mày dạn giãy giụa: "Nhưng mà bây giờ buồn ngủ..."
"Thành Nhược Hề, ngươi nếu còn muốn tha đến tha đi như vậy..." Nàng nhíu mi lại, thấp giọng nói, "Đêm nay liền tự mình ngủ ở thư phòng đi."
Ta vội đứng lên, bất đắc dĩ nói: "Ta đi là được chứ gì..."
"Luôn muốn ta phát cáu, ngươi mới bằng lòng nghe lời..." Tấn Ngưng thở dài, cầm lấy ngoại bào trên bàn phủ thêm cho ta, "Việc này càng xong sớm càng tốt, không thể kéo dài hơn nữa. Ngươi hãy cùng Nhị sư huynh nói, nếu là hắn thật tâm thích Nguyệt Nhi, liền mau mau lấy người ta về nhà, đừng lề mề như vậy nữa."
Ta nhanh chóng đáp: "Hảo hảo hảo, ta sẽ thúc giục hắn mau tới cầu hôn, đừng để cho quận chúa đại nhân của chúng ta cứ ngóng đến ngóng đi như vậy, ngài so với Nguyệt Nhi còn sốt ruột hơn."
"Chớ hồ nháo." Tấn Ngưng cười cười, đến sát bên tai ta ôn nhu nói, "Việc này nếu ngươi làm tốt, bổn quận chúa sẽ có khen thưởng."
"Khen thưởng?" Hai mắt ta không khỏi sáng lên, vội ôm chầm lấy eo Tấn Ngưng, hỏi, "Khen thưởng gì?"
Tấn Ngưng lại cười mềm mại đáng yêu, đến gần hôn hôn lên khóe miệng ta, nhẹ giọng nói: "Đợi ngươi trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lời nói mập mờ như vậy, cùng với hương khí quen thuộc khiến ta mê luyến kia, đều làm cho ta nhất thời tâm viên ý mã*. (*: tâm như khỉ, ý như ngựa - ý nói là tim đập, đầu nghĩ lung tung)
"Vậy..." Ta vẫn không chịu buông nàng, tiếp tục không buông tha nói, "Ta có thể lĩnh khen thưởng trước, rồi sau đó đi..."
Người trong lòng liền nghiêm mặt lại, buồn bực nói: "Thành Nhược Hề."
"Hảo hảo hảo." Ta lập tức buông ra người trong lòng, xoay người đi ra ngoài cửa, "Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Ba chữ "Thành Nhược Hề" kia giống hệt như ma chú, đời này, bất kể thế nào ta cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Tấn Ngưng.
Bà mối, thật đúng là lần đầu tiên ta làm.
Còn là bà mối của Nhị sư huynh cùng với Nguyệt Nhi, dù cho tưởng tượng cũng không.
Nhưng vô luận là ta có muốn hay không, có là hay không nguyện ý, Tấn Ngưng chỉ bằng một câu, đã định rằng ta phải làm.
Đúng vậy, sở dĩ ta luôn kéo đến kéo đi cái nhiệm vụ "Nói chuyện cùng Nhị sư huynh" này, cũng bởi vì không biết làm sao mở miệng. Hắn đường đường một đại nam nhân, còn cần một ngoại nhân như ta đi thúc giục hắn mau cưới nữ tử trong lòng về. Tuy ta cũng rất hi vọng Nhị sư huynh hành động nhanh hơn, cùng Nguyệt Nhi sớm lập gia đình, nhưng vẫn luôn có chút cảm giác như "Hoàng thượng không vội, thái giám gấp".
Trời bên ngoài thật lạnh, vừa ra khỏi cửa thân thể ta đã không khỏi run lên.
Nhị sư huynh có lẽ đang chuẩn bị ngủ, vừa đến trước cửa phòng hắn, ta không chút cố kỵ liền dùng sức gõ cửa.
"Ai?" Bên trong Nhị sư huynh hỏi.
"Ta."
"...Ai?"
Ta thở dài: "...Ta a."
Chúng ta sống cùng nhau mười mấy năm trời, chẳng lẽ thanh âm của ta cũng nghe không ra.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi nói thử đi?" Ta liếc mắt.
"..."
"Mau mở cửa."
"..."
Trong phòng không còn tiếng người đáp lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang buồn bực, ta lại nghe thấy có tiếng "Sột soạt" bên trong, liền áp lỗ tai lên khe cửa, nghe Nhị sư huynh giống như đang đọc cái gì, tiếp tục cẩn thận nghe kỹ, thậm chí phát giác đó là 《 Tâm Kinh 》--
"Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến..."
Người này... Lại coi ta là...
"Nhị sư huynh!" Ta tức giận dùng sức vỗ vỗ cửa, nói, "Ta là Thành Nhược Hề, mở cửa mau!"
Hơn nửa ngày, bên trong lại lần nữa truyền đến tiếng Nhị sư huynh nhát gan hỏi: "Ngươi, ngươi là... Sư muội?"
"Không phải ta, còn có thể là ai?" Ta đảo cặp mắt trắng dã, thúc giục, "Mau mở cửa, ta muốn cùng ngươi nói chuyện."
Nhị sư huynh dường như vẫn không tin, nói: "Vậy... Vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi có thể đáp được, ta sẽ mở cửa."
Ta thở dài: "Mau ~ hỏi ~"
Thật không biết Nguyệt Nhi vì sao lại yêu thích một kẻ gà mẹ thế này.
"Sư muội ghét nhất bị người khác gọi là gì?"
"...A Thành."
"Bình thường buổi tối rỗi rảnh sư muội thích làm gì?"
"...Đến phòng bếp ăn vụng."
"Chúng ta bí mật gọi sư phụ là gì?"
"...Vắt cổ chày ra nước."
"..."
"Nhị sư huynh?"
Hắn lại mở miệng hỏi, thanh âm cực kỳ nghiêm túc: "Biết nhiều chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi gà mẹ đã đủ hay chưa a?!" Ta không nhịn được rống lớn, "Ta nói ta là Thành Nhược Hề, mở cửa mau!!"
Sau đó, cửa được mở.
Phải chờ ta mắng ngươi gà mẹ mới nguyện ý mở ra...
"Hô --" Đứng ở trong phòng, Nhị sư huynh thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt hoảng sợ nói với ta, "Sư muội, vừa nãy không biết có cái gì tới tìm ta, may mà ta niệm《 Tâm Kinh 》 mới..."
"Đủ rồi." Ta cắt đứt lời hắn, đi thẳng vào trong phòng ngồi xuống bên bàn, sau đó liền nói, "Nhị sư huynh, tối nay ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Thấy ta nghiêm trang, Nhị sư huynh cũng nhanh chóng ngồi vào đối diện, bộ dạng chăm chú lắng nghe.
"Cái này..." Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, ta ngược lại không biết mở lời thế nào, "Cái này... Ngươi chuẩn bị ngủ?"
"Ân." Nhị sư huynh rất nghiêm túc gật đầu.
"Cái này..." Ta cắn răng, hỏi, "Ngươi... Vì sao ngủ sớm như vậy?"
"...Tối nay ta hơi mệt." Nhị sư huynh vẫn như trước thành thật trả lời.
"Ngủ sớm dậy sớm thân thể hảo." Ta nói.
Nhị sư huynh gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Thành Nhược Hề, rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì a??!!
"Nhị sư huynh." Ta hít thật sâu một hơi, hỏi, "Ngươi, ngươi... Ngươi có yêu Nguyệt Nhi không?"
Nhị sư huynh sửng sốt, sau đó quả quyết nói: "Yêu."
Ngay sau đó ta truy vấn: "Yêu nàng... Vì sao không cưới nàng?"
Ai biết, vừa mới hỏi ra câu này, vẻ mặt sáng lạn của Nhị sư huynh tức thì rũ xuống.
"...Nhị sư huynh?" Ta lo lắng nhìn khuôn mặt của hắn thay đổi thất thường.
Quả nhiên, là quá trực tiếp.
Hắn thở thật dài, sau đó dùng hai tay ôm đầu, một bộ buồn khổ không thôi.
"Ta..." Hắn cúi đầu, ấp úng nói, "Ta muốn... Trở nên cường đại."
Lại là câu này.
"Chính là... chuyện 'Trở nên cường đại' cùng 'Cưới Nguyệt Nhi' có cái gì liên quan sao?" Ta bất đắc dĩ hỏi.
"Đương nhiên có." Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ta, "Ta chỉ có trở thành cường đại, mới có thể bảo vệ Nguyệt Nhi, mới có thể..."
Ta cắt đứt lời Nhị sư huynh, nói: "Nếu ngươi yêu nàng, ngươi không nên để nàng tiếp tục chờ đợi."
Vẻ mặt Nhị sư huynh thống khổ nhìn ta, không đáp lời.
Ta tiếp tục nói: "Bây giờ cả trong và ngoài quận mã phủ đều biết ngươi cùng Nguyệt Nhi lưỡng tình tương duyệt, ngươi cũng nhiều tuổi, tại sao còn không mau hướng Nguyệt Nhi cầu hôn?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Ta có chút kích động, "Nhị sư huynh, ngươi cần hiểu rõ, đây là cưới người ngươi yêu, không phải đến chợ mua một cây cải trắng. Chợ mỗi ngày đều có bán cải trắng, nhưng lòng người nghĩ mỗi ngày khác nhau. Nếu hôm nay ngươi không nắm chắc cơ hội, ngày mai không biết nàng sẽ yêu ai. Có lẽ Nguyệt Nhi muội của ngươi sau này không phải gả cho A Mộc ca, mà là cho A Đầu đệ, A Thụ bá nào đó... Cơ hội không phải vĩnh viễn ngồi chờ ngươi đến lấy, mà là cần chính ngươi bắt lấy, không cho nó chạy trốn. Ngươi có hiểu lời ta không, Nhị sư huynh?"
Nhị sư huynh sắc mặt trắng bệch, chỉ nói: "Ai là A Đầu đệ? Ai là A Thụ bá?!"
Cái này không phải trọng điểm được không!!!!
"Muốn trở nên cường đại là đúng." Ta không để ý đến lời hắn hỏi, chỉ thở dài, "Nhưng sau khi ngươi cưới Nguyệt Nhi muội, có thể tiếp tục trở nên cường đại a."
Nhị sư huynh lắc đầu: "Ta..."
"Đừng 'Ta, ta, ta' nữa, Nhị sư huynh." Ta cau mày, tiếp tục nói trái lương tâm của mình, "Kỳ thật, những lời ngươi nói lần trước để cho ta nghĩ rất nhiều. Ta cũng... Ta cũng muốn trở nên cường đại, coi như không phải là võ lâm cao thủ, cũng phải nhường y thuật của mình nâng cao. Nhị sư huynh, đợi sau khi ngươi cưới Nguyệt Nhi, chúng ta có thể cùng nhau trở nên cường đại, cùng nhau bảo vệ người mà mình muốn a."
"Sư muội..." Chỉ là một câu đơn giản, hai mắt của Nhị sư huynh thế nhưng bắt đầu đỏ lên, "Rốt cuộc ai là A Đầu đệ, ai là A Thụ bá..."
Ta tức giận nói: "Trước đừng để ý nó, cưới hay là không, bây giờ ngươi mau nói cho ta biết."
Nhị sư huynh sững sờ cùng ta bốn mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày, cuối cùng hắn mới từ trong kẽ răng nặn ra một từ: "Cưới!"
"Xong!" Ta vỗ bàn, nhịn không được đứng dậy.
Cuối cùng có thể trở về nhường Tấn Ngưng khen thưởng cho ta.
"Sư muội." Nhị sư huynh tiến đến, gắt gao nắm lấy tay ta, thanh âm run rẩy nói, "Khuya hôm nay ngươi nói một phen, để cho ta đại triệt đại ngộ*. Ta bây giờ là muốn kết hôn với Nguyệt Nhi, không phải đi mua cải trắng. Ta muốn cưới người mình yêu làm thê tử, nhường mấy kẻ A Đầu đệ cặn bã kia đứng ở một bên. Sau đó, cùng sư muội tu luyện y thuật. Đến lúc đó, chúng ta song kiếm hợp bích, xưng bá y thuật..." (*: thấu hiểu giác ngộ)
Ta kéo kéo khóe miệng: "Cũng không cần mạnh mẽ đến loại này đi..."
"Sư muội!" Nhị sư huynh hoàn toàn không nghe được điều ta nói, vẫn chỉ tiếp tục, "Chúng ta... Chúng ta nhất định có thể thành công, trở nên cường đại hơn, sau đó bảo vệ cho người mình muốn."
"Nhị sư huynh." Nhìn hắn kích động như vậy, ta nhịn không được hỏi, "Kỳ thật... Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Cái gì?" Đôi mắt sáng ngời thần sắc của hắn gắt gao nhìn ta, ở trong đó ta có thể thấy một ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Ta nhẹ giọng nói: "Ngươi không thấy là... Rất kỳ quái sao?"
"Kỳ quái?" Hắn nhíu mày.
"Người ta muốn bảo hộ... Là quận chúa." Ta nói.
Hắn tựa hồ vẫn là bất minh sở dĩ.
Ta thở dài, nghiêm túc nói: "Quận chúa là nữ tử, cũng giống như ta. Nữ tử cùng nữ tử yêu nhau, cảm tình như vậy là vạn không thể được... Nhưng Nhị sư huynh lại chưa từng hỏi ta điều đó, cứ như vậy nhận ta cùng quận chúa..."
Nhị sư huynh chợt cười ra tiếng, hắn đưa tay lên vỗ vỗ vai ta: "Bởi vì ngươi là A Thành, là A Thành sư muội độc nhất vô nhị của ta a..." Biết rõ ta ghét nhất bị người khác gọi A Thành, nhưng vẫn còn cố kêu đến hai lần là sao?
Hắn tiếp tục nói: "Chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, A Thành là người thế nào ta rõ nhất. Ngươi thích ai, muốn làm chuyện gì, ta đều ủng hộ. Coi như ngươi mắng ta gà mẹ, coi như ngươi có thói quen tồi tệ đến phòng bếp trộm đồ ăn, coi như ngươi y thuật không giỏi, khó coi hơn là không có chí lớn chút nào... Thậm chí, cho dù là muốn đi giết người, làm sư huynh ta đây cũng đều dũng cảm nghĩa vô phản cố*, đây mới là tình nghĩa sư huynh muội sâu đậm nhất của chúng ta hai mươi năm qua a." (*: làm việc nghĩa không chùn bước)
Dù vậy, tại sao nghe vẫn là khó chịu.
Nhị sư huynh lại nói: "Cho nên, chúng ta hãy cứ duy trì tình nghĩa sư huynh muội thâm hậu này, song kiếm hợp bích xưng bá y thuật đi."
Ngươi nhất định phải cố chấp đến loại này sao...
Rời khỏi phòng ngủ của Nhị sư huynh đã là đêm dài người tĩnh.
Trừ bỏ cảm giác khó chịu kia ra, trong lòng tựa như được lấp đầy bởi hạnh phúc -- Nguyên lai, người chung quanh cũng rất yêu ta. Nhị sư huynh giống như đầu gỗ, từ nhỏ đến lớn đều bị ta mắng, nhưng vẫn trước sau như một bảo hộ cho ta, cho dù ta đã yêu nữ tử, hắn vẫn là yên lặng đứng bên cạnh ta, không để ý chút nào.
Ta nghĩ, ta đúng là người hạnh phúc nhất trên đời.
Đang định trở về phòng ngủ, lại thấy trong phòng bếp có ánh lửa. Ta không khỏi sửng sốt, đã trễ thế này, còn ai bận việc ở phòng bếp đây? Nghĩ như vậy, ta nghi hoặc đi đến đó.
"Phùng cô nương?" Ta đứng ở cửa, nhìn thấy Phùng Uyển đang ngồi trước bếp, dường như đang đun một nồi gì.
"Quận mã gia." Phùng Uyển lập tức đứng dậy, thận trọng hướng ta hành lễ.
Ta vội khoát tay, mời nàng không cần khách khí như vậy: "Đã trễ thế này, ngươi là..."
Chỉ thấy vẻ mặt nàng tiền tuỵ, nói: "Đây là thuốc của mẹ ta, gần đây bệnh cũ của nàng tái phát."
"Thì ra là thế." Ta gật gật đầu, đi đến bên cạnh người nàng, "Không có đại sự gì chứ, không bằng ngày mai ta đến xem Phùng lão phu nhân một chút..."
"Không nhọc phiền quận mã gia." Nàng lại lắc lắc đầu, "Bệnh cũ mà thôi, đợi uống xong thuốc, mấy ngày nữa sẽ tốt."
"Vẫn là nên cẩn thận." Ta thở dài, "Lão nhân gia thân mình cùng người trẻ tuổi chúng ta bất đồng, phải nơi chốn để ý." Ta vừa nói, vừa đi đến một bên cầm lấy củi, muốn thêm vào trong bếp lò.
Phùng Uyển lại vội đến gần, túm lấy cây củi trong tay ta, luống cuống nói: "Quận mã gia, có thể nào phiền đến ngài... Chuyện lặt vặt này nhường Phùng Uyển làm là được."
"Chỉ là tiêm thuốc mà thôi." Ta lại cầm lấy cây củi trên tay nàng, cười nói, "Cái gì ta cũng không làm được, chỉ có tiêm thuốc mới là lão bản."
Nàng lại luống cuống ngăn cản ta, ngay tại lúc đang tranh giành, một cơn gió thổi vào từ cửa, Phùng Uyển đột nhiên "A" một tiếng.
"Làm sao vậy?" Ta vội hỏi.
"Hạt cát... Hạt cát vào mắt..." Nàng có điểm kích động xoa hai mắt mình.
"Đừng xoa." Ta vội nói, "Ngẩng lên, để ta giúp ngươi nhìn xem."
Phùng Uyển ngẩng đầu lên, mắt khép hờ nhìn ta. Chỉ thấy mắt phải của nàng đỏ bừng, dường như thật sự rất đau, ta vội đến sát gần, cẩn thận giúp nàng xem xét.
"Đừng nhúc nhích." Ta vươn tay nắm lấy mặt nàng, "Ta giúp ngươi lấy hạt cát bên trong ra."
"Nhược Hề?" Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu quen thuộc.
Phùng Uyển bất chợt lui về phía sau, có chút kích động nói với người bên ngoài: "Phùng, Phùng Uyển bái kiến quận chúa."
"Ngưng nhi?" Ta xoay người, nhìn thấy Tấn Ngưng đang đứng bên cửa, liền cười nói, "Làm sao ngươi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.