ON 【 152 】 Suy nghĩ của Tịch Dực Mặc dù không có thương tổn bề ngoài, nhưng bộ mặt lại cực kỳ dữ tợn, giống như trước khi chết đã phải hứng chịu đau đớn lớn lao. Mấy tháng nay, những vụ án giết người ly kỳ như vậy càng ngày càng nhiều, rốt cuộc là kẻ nào đã hạ độc thủ, mà không thể tra ra chút gì. Thẳng cho đến khi Hầu Long, con của Thừa tướng rất được Hoàng thượng ân sủng bị sát hại trong kỹ viện, mới đánh động cả triều đình. Hoàng thượng xuất động rất nhiều binh mã, hạ lệnh nhất định phải tróc nã được kẻ sát hại Hầu Long. "Tịch phó tướng, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Ngồi ở bên cạnh uống trà, Tề tướng quân đột nhiên hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. "Nga." Ta cười cười, tùy tiện đáp, "Không có gì... Chỉ là đang nghĩ đến việc kinh động Hoàng thượng gần đây..." "Vụ án Hầu đại nhân bị giết hại?" Hắn nhíu mày, hỏi. Ta gật gật đầu. Tề tướng quân lắc đầu, nói: "Thật không biết là ai cả gan như vậy, thậm chí ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám giết, không coi ai ra gì, nhất định phải mau bắt được kẻ đó, kéo đi Ngọ môn trảm đầu." "Chính là..." Ta thở dài, nhịn không được nói, "Nghe nói Hầu đại nhân thanh danh cũng không hề hảo. Ta còn thấy có người dân vì thế mà vui mừng không dứt... Nếu thật sự là như vậy, người đó cũng vì dân chúng thiên hạ mà trừ đi một..." "Tịch phó tướng." Tề tướng quân cắt đứt lời ta, chỉ hướng ta nâng cao lên chén trà, nói, "Trà có thể uống nhiều, nhưng nói, không thể nói loạn." Ta cười cười, không nói thêm gì. "Tịch phó tướng tuy là nữ tử, nhưng ôm ấp tình cảm hiệp nghĩa cũng thật sâu." Tề tướng quân đặt chén trà xuống, cười nói với ta, "Ngươi là nữ tướng quân duy nhất được Hoàng thượng tự mình bổ nhiệm của đương triều, lúc đầu ta còn nghi hoặc, một nữ tử làm sao có thể giống như nam nhi xông pha giết địch? Nhưng về sau, ta mới biết được nguyên lai mình có mắt như mù -- Tịch phó tướng mỗi khi xuất chinh đều bách chiến bách thắng, ta nghĩ, ngươi tuyệt đối có thể cùng cha ta nổi danh." "Tề tướng quân nói quá lời." Ta vội khoát tay, "Tề lão tướng quân vì tiên vương cả đời rong ruổi trên sa trường, ta sao dám..." "Tịch phó tướng không cần khiêm tốn?" Tề tướng quân lại lần nữa cắt đứt lời ta, tiếp tục nói, "Một vài trận ngươi từng đánh trên núi Phước Bình, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ. Nhìn ngươi ở dưới chân núi đơn thương độc mã đối địch với ba mươi người, ta vừa mang binh tiến đến, ngươi cũng đã giết cho đối thủ phiến giáp bất lưu*, thật có thể nói là nữ anh hùng duy nhất thiên hạ." (*: không còn mảnh giáp) Ta bất đắc dĩ cười cười, không biết phải nói sao. Sinh sống nhiều năm ở nơi biên cương cằn kiệt, dường như ta đã sớm quên hết cách ăn nói rồi. Mười mấy năm sau, cuối cùng trở lại kinh thành đã phồn hoa hơn trước, ta không còn biết phải như thế nào hàn huyên, phải nịnh hót như thế nào... Tất cả những giao tế này cùng xã hội, ta dường như phải bắt đầu học lại một lần. "Tịch phó tướng." Tề tướng quân vừa cười vừa hỏi, "Ta nghe người ta nói, ngươi vừa về kinh thành mấy ngày, đã nháo ra một chuyện cười?" "A..." Ta thở dài, nói, "Là hiểu lầm thôi." "Nói nghe chút đi, để cho ta cũng vui vẻ cùng." Tề tướng quân cười nói. Ta cũng chỉ có thể cười cười theo Tề tướng quân, sau đó bất đắc dĩ nói cho hắn biết sự việc xấu hổ mà mình gặp phải khi mới quay về kinh thành: "Ta đã mười mấy năm chưa từng về kinh, lúc rời đi cũng chỉ có mấy tuổi, huống chi bây giờ, nơi này biến đổi quá nhiều, rất nhiều địa phương ta chẳng thể nhận ra, mà người ta quen biết cũng là hạn chế. Hôm đó, khi vừa mới quay về kinh trên người ta mặc chiến bào, chứng kiến được mấy đại nam nhân đang trắng trợn khi dễ một nữ tử trên đường, ta liền nhanh chóng ra tay tương trợ. Nhưng... Nhưng nàng kia lại tưởng lầm ta là nam tử, còn nói muốn lấy thân báo đáp, ta giải thích hơn nửa ngày, nàng mới tin ta là nữ tử, không thể lấy nàng làm vợ." Tề tướng quân nghe xong, thậm chí không nén được mà cười lên ha hả, sau đó nói: "Không thể trách được vị nữ tử kia, được một tướng công tuấn tú như thế cứu, ai không muốn lấy thân báo đáp a?" "Tề tướng quân, ngài..." Ta bất đắc dĩ thở dài, lại không biết phải nói làm sao. "Nói đùa thôi." Tề tướng quân khoát tay, rồi nói, "Tịch phó tướng, khi ngươi mặc chiến bào vào chứng thật là uy phong lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, đến cả Tề mỗ cũng cam bái hạ phong. Nếu nàng kia biết ngươi vốn là Tịch Dực danh tiếng lẫy lừng, nữ tướng quân duy nhất của triều đại, có lẽ nàng sẽ không còn để ý đến thân phận nữ tử của ngươi, vẫn như trước yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp rồi..." "Tề tướng quân." Ta bất đắc dĩ nâng chén để ngang cùng hắn, "Ngài vừa nói rằng, trà có thể uống nhiều, nhưng nói, không thể nói loạn." "Vui đùa vui đùa." Tề tướng quân cười nói, sau đó lại thở dài thật sâu, "Ta thấy... Nếu như ngươi thật sự là nam tử, nữ tử nào cũng sẽ ôm ấp yêu thương. Kiểu người hào hoa phong nhã, diện mạo thanh tú tuấn lãng như ngươi, mới đòi nữ tử yêu thích." Ta bất đắc dĩ nhìn Tề tướng quân hồ ngôn loạn ngữ, không muốn nói thêm điều gì. Tề tướng quân trầm giọng nói: "Nói thí dụ như nữ tử ta yêu mười mấy năm qua, cũng là như vậy... Như vậy dễ dàng yêu một tiểu bạch kiểm thanh tú." "Tề tướng quân..." Ta há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói điều gì. Chuyện của hắn cùng Tấn Ngưng quận chúa, ta cũng có nghe qua. "Địa vị, hắn không cao hơn ta. Thời gian bên nhau, hắn không dài bằng ta. Nhưng Ngưng nhi lại, lại..." Hắn nói rồi, hai vành mắt thậm chí bắt đầu đỏ lên. "Tề tướng quân." Ta thở dài, nói, "Nếu ngài thực sự yêu Tấn Ngưng quận chúa, hẳn nên cao hứng thay nàng, dưa hái xanh không ngọt, ngài cần gì phải canh cánh trong lòng đây." "Tịch phó tướng lòng dạ rộng lớn, có thể dễ dàng bỏ yêu." Tề tướng quân cười khan hai tiếng, lại nói, "Nhưng Tề mỗ lại chỉ là một tiểu nhân lòng dạ nhỏ hẹp, không thể làm như vậy được. Bây giờ ta chỉ trông ngóng, mau mau được rời đi kinh thành, đến nơi chiến trường kia giết cho thống khoái, đem hết phẫn uất của mình đều phát tiết ra." "Đó là một biện pháp tốt." Ta cười gật gật đầu. Tề tướng quân ngẩng đầu lên, trên mặt lại đã khôi phục tươi cười, hắn nói: "Tịch phó tướng năm nay đã hai mươi chứ?" "Hai mươi mốt." Ta đáp. Tề tướng quân thở dài: "Hơn nửa thời gian ngươi đều vượt qua trên sa trường, đối với một nữ tử mà nói, sợ là không tốt lắm." Ta cười cười: "Sớm thành thói quen, trái lại bây giờ ở trong kinh thành phồn hoa như vậy, mới thấy là khó thích ứng được." Tề tướng quân lắc đầu: "Tịch phó tướng, dung ta nói thật. Quay về kinh, cuối cùng thấy ngươi đổi lại nữ trang, mới phát giác Tịch phó tướng cũng là một nữ tử đẹp đến khuynh quốc khuynh thành..." Ta thở dài: "Tề tướng quân..." "Ta cũng không phải là vui đùa." Hắn nghiêm túc nói, "Buổi tối hôm qua, Hình bộ thị lang Chu đại nhân còn lặng lẽ nhờ ta giới thiệu hắn cho ngươi, nhìn xem có thể..." "Tịch Dực độc lai độc vãng quen rồi." Ta hướng hắn cười cười, "Ngài cứ nói với Chu đại nhân, ta không xứng với hắn." "Tịch phó tướng nếu thật là nam tử, Tề mỗ ta thật sự được dựa bên." Tề tướng quân lại thở dài, "Nhưng ngươi là một nữ tử... Tương lai còn phải lập gia đình, còn phải sinh con. Ta thấy Chu đại nhân đích thật cũng là nhân trung long phượng, cùng ngươi lại môn đương hộ đối. Ngươi bây giờ không nói hai lời liền cự tuyệt người ta, khó có thể... Chẳng lẽ ngươi tính ở bên ngoài trải qua cuộc sống cô đơn cả đời?" Nghe hết những lời Tề tướng quân nói, ta không nhịn được cười lên, cuối cùng thản nhiên trả lời: "Vậy có gì không được?" Tề tướng quân sửng sốt, sau đó cũng theo ta cười rộ. Buổi tối, sau khi cùng Tề tướng quân uống mấy chén trong tửu quán, hai người chúng ta mỗi người một phương. Không muốn sớm như vậy trở về đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo trong phủ, cũng vì để tán đi mùi rượu trên người, ta định lang thang vài vòng xung quanh. Đêm dài người tĩnh, trên đường cái đã không thấy được mấy người, như vậy, ta ngược lại càng thấy thanh thản. Vào ban ngày nhốn nha nhốn nháo, càng khiến cho ta cảm thấy không được tự nhiên, càng đứng trước nơi phồn hoa như vậy, ta càng cảm thấy hoài niệm đến vùng biên cương hoang vắng. Chỉ hy vọng hai tháng này qua mau, ta mau chóng được trở lại nơi sa mạc lớn, trở lại chỗ chân chính của mình. Đột nhiên, ta ngửi được một mùi thơm dị thường nồng đậm. Nhắm hai mắt lại, ta hít thật sâu một hơi, cảm nhận được mùi hương là truyền tới từ cánh rừng cách đó không xa. Không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, lại vừa đúng lúc rảnh rỗi, ta bước nhanh hơn tới đó. Trong bụi cây, nương theo ánh trăng mờ mịt, ta nhìn thấy hai thân ảnh. Một cái đứng, một cái qùy. Chợt một người trong đó hướng ta quát lên: "Ai?!" Nghe thanh âm là một nữ tử. Bất chợt bị người phát hiện làm ta nhất thời cảm thấy bối rối, không biết phải làm thế nào. Người đó thấy ta không nói, cũng là bất động đứng nguyên. Ngay lúc ta đang chuẩn bị cất lời, thì thân ảnh đó bỗng nhiên nhảy lên, trong ánh trăng ta chỉ nhìn thấy một bóng hình đỏ rực, mang theo tiếng chuông trong veo, nháy mắt đã biến mất ở trước mặt. Muốn đi theo sau nàng, nhưng phát hiện còn một người ngã trên mặt đất. Suy tư một lát, ta quyết định tiến đến xem người kia. Chung quanh vẫn còn phảng phất hương khí hấp dẫn ta đến nơi này, cúi người, nhìn thấy người nằm dưới đất là một nam tử, hai mắt hắn trợn trắng lên, miệng há ra thật lớn, cả người cứng ngắc không thể nhúc nhích chút nào, giống như là vô cùng thống khổ. Chẳng lẽ là... Ta nhanh chóng thăm dò hơi thở của nam tử -- Quả nhiên, đã chết. Không suy nghĩ nhiều, ta lập tức đuổi theo hướng nàng ly khai, nếu ta đoán không nhầm, dựa theo kiểu chết này, người kia chính là hung thủ sát hại Hầu Long. Lại không ngờ, khinh công của nữ tử này phi thường tốt, chỉ vừa mới qua một lát, ta đã sớm không thấy bóng hình nàng đâu, chỉ có thể đuổi theo dựa vào hương khí trên người nàng lưu lại. Không biết qua bao lâu, ta mù quáng đuổi theo hương thơm đó, tới một rừng sâu xa lạ. Cảm nhận được hương khí như ngày càng đậm, đột nhiên, tiếng nói của nàng vang đến: "Xem ra, khinh công của ngươi không tệ." Ta dừng bước lại, ngắn gọn trả lời: "Quá khen." "Ngươi không phải người của quan phủ." Đối phương nói, cũng không phải là câu hỏi. Ta vừa nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh của nàng, vừa nói: "Đúng vậy." Bất chợt, một bóng hình màu đỏ từ trên cây không xa nhảy xuống, nàng cứ như vậy thoải mái rơi xuống trước mặt ta. "Ngươi cứ đuổi theo ta không buông như vậy, vì sao?" Nàng ngước cằm, hỏi. Đến khi thấy rõ được người đang đứng trước mặt mình, lòng ta không khỏi cứng lại. Cô gái này có một gương mặt cực kỳ lãnh diễm, đôi mi nhỏ bốc lên, mũi cao thẳng, môi đỏ tươi. Đôi mắt đẹp dưới ánh trăng như tràn ngập địch ý, nàng lúc này đang nhìn chằm chằm ta, như chỉ cần ta nói ra một câu bất lợi, nàng sẽ ngay lập tức đưa ta vào chỗ chết. "Ngươi giết Hầu Long?" Ta hành văn gãy gọn. Nàng dường như không nghĩ tới ta sẽ trực tiếp như vậy, lại nhất thời sững sờ. Một lát sau, nàng cười cười, đôi môi hồng đến chói mắt kia cuối cùng lần nữa mở ra, nói: "Ngươi không phải là nữ nhân của Hầu Long chứ?" Ta nghe rồi không nhịn được cũng cười, lắc đầu nói: "Không phải." "Vậy ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng lại thu hồi nụ cười, cảnh giác nhìn chằm chằm ta. "Ta..." Ta suy nghĩ một chút, thành thực đáp lời, "Ta chỉ là có chút tò mò về ngươi mà thôi." Đúng vậy, bởi vì tò mò, ta mới có thể đuổi theo nàng đến nơi rừng sâu núi thẳm này. Nàng dường như không thể tin được lời ta nói, vẫn như cũ đầy vẻ cảnh giác. Ta biết, chỉ cần ta dám động một chút, nàng sẽ lập tức giết ta. "Hầu Long là một đại tham quan." Ta tận lực để cho ngữ khí của mình nghe thật vô hại, "Ngươi giết hắn, là vì dân trừ hại." "Thật tốt cười." Nàng lại lạnh lùng thốt, "Nhưng ta không có cao thượng như vậy, cái gì vì dân trừ hại... Chỉ là muốn giết mà thôi." Ta sửng sốt. Cô gái này, đích thật là không tầm thường. "Ngươi cũng không phải người thường." Đôi mi của nàng nhăn lại, nói, "Trên đời này cũng không mấy người đuổi kịp được ta." Ta nghĩ nghĩ, cười nói: "Vậy... Ta đúng là một trong mấy người đó." Mặt nàng không chút thay đổi, cũng không trả lời. Trong nhất thời, ta cũng sững sờ bất động, không biết phải nói điều gì. Lòng hiếu kỳ vừa rồi chẳng hề giảm bớt, ngược lại vì những lời của nữ tử này mà còn nồng đậm hơn, nhưng... Không phải ta chẳng qua vì tò mò mà đuổi theo nàng sao? Bây giờ, nàng đang đứng ngay trước mặt, nhưng ta lại không biết làm gì. Lúc này ta mới ý thức được, nơi đây không phải là chiến trường, không thể chỉ chém xuống một đao là xong chuyện. Nàng đột nhiên nói: "Ta không có nhiều thời gian như vậy hao tổn cùng ngươi." Không tốt. Quả nhiên, còn chưa chờ ta phản ứng, nàng đã nhẹ nhàng nhảy lên, lại một lần nữa biến mất ở trước mắt. "Cô nương!" Ta không nhịn được hướng phía nàng hô lớn, "Ngươi, ngươi..." Ít nhất nói cho ta biết, tên của ngươi. Nhưng nàng đã đi mất rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]