Hai người đi đến chỗ hội Tần Phóng đang đứng.
“Lục Dương, thi xong sao không về nhà đi?” Lục Thừa Châu đặt tay lên vai Lục Dương, anh cao hơn Lục Dương một cái trán, ôm lấy cậu hướng về phía thang cuốn.
Cố Mang và những người khác đi phía sau.
Lục Dương rất sợ Lục Thừa Châu, dù sao ngay cả bố của hắn cũng rất coi trọng Lục Thừa Châu.
Cậu ngoan ngoãn nói: "em đi cùng Cố Mang ra ngoài mua đồ ăn."
Lục Thừa Châu nhếch môi cười quỷ dị, anh đột nhiên tới gần, hạ thấp giọng, trầm giọng nói: “Sau này tránh xa Cố Mang một chút.”
“Tại sao?” Lục Dương khó hiểu hỏi.
Lục Thừa Châu trừng mắt nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng, "Làm sao, Lời nó của anh cũng không nghe?"
Lục Dương sởn tóc gáy, lắp bắp nói: "Nhưng nhưng em với Cố Mang ngồi dùng bàn mà."
Lục Thừa Châu cau mày, đột nhiên từ trên xuống dưới nhìn Lục Dương, ánh mắt càng ngày càng khinh thường.
Lục Dương ánh mắt run lên, da đầu cơ hồ bị hắn nhìn đến tê dại.
Nhưng anh lại nói, "Thôi quên những lời anh nói đi, cứ giả vờ như anh chưa có nói gì với em."
Lục Thừa Châu rút cánh tay ra khỏi vai, đút lại vào túi quần.
Lục Dương biểu cảm trong nháy mắt vô cùng phức tạp, vì sao vừa rồi ánh mắt anh ba giống như đang khinh thường mình á nhờ.?
...
Nheo mắt nhìn Cố Mang và Lục Dương lên xe.
Lục Thừa Châu nhấp một ngụm trà sữa vừa mua.
Thật ngọt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483415/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.