Lục Thượng Cẩm nghĩ về điều đó và cảm thấy rằng những quá trình này cũng cần phải có.
Ông quay đầu lại nhìn, "Cố Mang?"
Nhìn cô gái ngồi khoanh chân trên ghế sofa.
Khuôn mặt đó quá bắt mắt, đôi mắt đen láy lạnh lùng, đuôi mắt nhếch lên cao ngạo, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo.
Trong giống một tên du con đầu đường cuối chợ.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lạnh lẽo chống đỡ cằm, đầu ngón tay tùy ý nhẹ nhàng lướt trên mặt.
“Không cần phải thi, tôi sẽ vào lớp tệ nhất, Kim Dương sẽ vào lớp tốt nhất.” Cố Mang trầm giọng nói.
Mạnh Kim Dương sững sờ nhìn qua cô.
Lục Thượng Cẩm than một tiếng, không hiểu, "Ý cô là sao? Cô không cùng Kim Dương học một lớp sao?"
“Ừm.” Cố Mang đổi tư thế thoải mái hơn, uể oải nói, “Cô ấy học giỏi hơn tôi.”
Phó Giáo Trường ngay từ đầu cũng là suy nghĩ này.
Nhìn Mạnh Kim Dương có vẽ cũng ngoan ngoãn, xếp đến lớp 1 chắc cũng không có vấn đề gì.
Về phần Cố Mang, có chút khó khăn.
Đây là một vấn đề của học sinh cần phải giải quyết, phải làm gì nếu không khí trong lớp đầu tiên không tốt, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc học của lớp đó.
Ban đầu ông ngượng ngùng mở miệng nói.
Bây giờ Cố Mang đã nói như vậy, ông ta cũng vội vàng bày tỏ ý kiến
của mình, "Thật ra lớp nào cũng giống nhau, không có lớp giỏi nhất, cũng không có lớp kém nhất, giáo viên các lớp đều giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483396/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.