Toàn bộ Tỷ Cung chỉ có hai tấm thẻ cửa màu vàng đen.
Đầy vẻ bí ẩn và trang nghiêm.
Anh đã làm việc ở đây được ba năm và đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một tấm thẻ vàng đen thực sự.
Trước đây anh chỉ nhìn thấy nó trong hình ảnh.
Cô gái này cư nhiên có thẻ vàng đen?!
Anh vừa làm gì vậy?
Nghĩ đến vừa rồi mình làm chuyện ngu xuẩn, người gác cửa sợ đến tái nhợt, cúi đầu run rẩy nói: "Thực xin lỗi tiểu thư, thực xin lỗi, là ta mắt chó coi thường người khác.”
Khóe miệng Cố Mang giật giật, kiêu ngạo ngang ngược, lông mày thanh tú ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, "Ăn nhiều một chút, đầu óc mới đủ.”
Người gác cửa khom người xuống, trên đầu lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, "Vâng."
Cố Mang đút hai tay vào túi, khoác tay Mạnh Kim Dương, thản nhiên đi vào Tỷ Cung.
Bầu không khí mạnh mẽ.
Đặc biệt là lão đại không dễ chọc.
...
Buổi tối, Cố Mang nhìn Mạnh Kim Dương sau khi uống nửa viên thuốc ngủ liền nằm xuống giường ngủ, cô liền đi ra phía cửa.
Lúc cô quay lại đã là nửa đêm.
Cô cởϊ áσ khoác, mang theo nó đi vào phòng tắm trong bóng tối.
Đóng cửa, bật đèn và ném quần áo bên cạnh máy giặt.
Đặt khẩu súng và một bức ảnh vào ngăn bí mật trong phòng tắm.
Cô vặn vòi nước, rửa tay, cẩn thận rửa từng tấc da thịt trên người.
Khóe miệng chậm rãi nâng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483394/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.