“Chào mấy đứa.” Lục Thượng Tân nhìn một đám nữ sinh, ôn nhu cười nói.
Cố Mang chỉnh lại vành mũ, nhàn nhạt nói: "Bọn cháu trước đi."
Lục Thượng Cẩm gật đầu, nhìn Cố Mang rời đi.
Cố Mang gọi một chiếc taxi, mở cửa và để Mạnh Tấn Dương lên trước.
Bàn tay đặt trên cửa hơi buông thõng, tay áo len đen lộ ra một phần cổ tay trắng nõn lạnh lùng, tương phản rõ rệt.
Quay đầu sang bên này tùy tiện liếc nhìn, một đám nữ sinh thấy rõ khuôn mặt của Cố Mang.
Hững hờ, lười biếng
Đôi mắt đen và sáng của Cố Mang chứa đầy sự lạnh lùng.
Không thể giải thích được vì sao bọn họ có một cảm giác nghẹt thở nhẹ khi nhìn vào ánh mắt Cố Mang.
Sau khi trao đổi ánh mắt trong khoảng thời rất ngắn, Cố Mang lên xe.
Lục Thương Cẩm thu hồi ánh mắt nói: "Vậy các con vào ăn đi, bố còn có việc, bố đi trước."
"Vâng, tạm biệt chú."
Lục Thương Cẩm gật đầu: "Ý Nhi, con cũng về nhà sớm một chút."
“Bố con biết rồi.” Lục Nghị ngoan ngoãn nói.
…
Trong một chiếc xe taxi.
Tay áo len của Cố Mang được xoắn lên ở khuỷu tay, để lộ ra nửa cánh tay thon dài, mảnh khảnh.
Cô uể oải dựa vào cửa sổ xe, một tay tuỳ ý thả lỏng.
Tay còn lại thì nghịch điện thoại.
Đột nhiên, cô ngước mắt lên, thấp giọng nói: "Dừng lại ở khu vực phía trước."
Sau khi xuống xe taxi, Cố Mang nheo mắt nhìn mặt trời, nhíu đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483393/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.