Cố Mang không biết cô ấy nghĩ tới cái gì, trong mắt lạnh lùng thoáng hiện lên sự tàn nhẫn.Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt áy náy của Mạnh Kim Dương cô đột nhiên nở môi cười.
Khóe mắt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ lạnh lùng, ngữ khí thản nhiên nói: "Được, sau khi nhập học, cậu chép bài tập cho mình."
Nghe vậy, Mạnh Kim Dương khóe miệng hơi co giật.
Lập tức, ánh mắt trở nên mất kiên nhẫn, "Vậy chúng ta bây giờ trở về trấn."
Cố Mang ăn một lát dâu sấy khô ngọt cực ngọt, đôi mắt đen lạnh lùng, "Không cần về trấn, chúng ta đi Minh Thành."
Mạnh Kim Dương nghi ngờ nhìn cô, "Tại sao?"
"Bố mẹ mình nửa tháng đac qua đời."
“Cái gì?!” Mạnh Kim Dương mặt biến sắc, “Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Vì sao lại qua đời?"
Vẻ mặt Cố Mang không thay đổi, nhưng cô nói ngắn gọn, "Tai nạn."
Tim Mạnh Kim Dương đập một cách dữ dội "Còn Cố Âm, Cố Tứ thì sao?"
"Yên tâm đi, mình ở Minh Thành tìm trường học, cùng cậu đi học."
Giọng nói của Cố Mang trong trẻo, nhắc tới cha mẹ đã khuất, ánh mắt cô trầm tĩnh như vực sâu, khóe mắt hơi nhếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng.
Mạnh Kim Dương thấy cô không muốn nói nữa, ngoan ngoãn ừ một tiếng, ngập ngừng nói: "Vậy mình đi thu dọn đồ đạc."
"Được."
Cô gần như đã ăn hết hai đĩa trái cây sấy khô.
Liếc nhìn cô gái đang thu dọn hành lý, cô thuận miệng hỏi: "Kim Dương, sau khi phẫu thuật trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483390/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.