Mạnh Kim Dương nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự giúp người ta đánh nhau, để kiếm tiền hay sao? vậy cậu có thị thương hay không? Cậy cởi đồ xuống để tớ kiểm tra xem có bị thương hay không?"
Cô đứng dậy định cởϊ qυầи áo của Cố Mang.
Cố Mang nắm lấy tay cô ấy, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, cô nở một nụ cười , đôi mắt đẹp híp lại một cách lạnh lùng.
"Tôi học được một máy tính, giúp người khác làm vài phần mền, có thể kiếm tiền."
Mạnh Kim Dương nhìn kỹ đôi mắt trong veo của cô, xác nhận cô không có lừa mình, mới thở phào nhẹ nhõm, "Cậu làm mình sợ chết khϊếp."
Cố Mang choàng tay qua vai cô, bảo cô ngồi xuống, như hai người anh em nói: "Yên tâm, tôi không đánh nhau, tôi chỉ đánh ngươi thôi."
Mạnh Kim Dương: “......”
Sự tàn nhẫn của Cố Mang Mạnh Kim Dương đã nhìn thấy nó từ khi cậu ấy mới năm tuổi.
Đúng là không ai có thể làm cậu ấy bị thương được, cậu ấy không bị thương là tốt lắm rồi.
Cậu ấy vốn không phải người thích gây chuyện thị phi, trừ khi người khác khıêυ khí©h trêu chọc cậu ấy trước.
Bị cậu ấy đánh cũng rất đáng đời.
Mạnh Kim Dương ăn một quả dâu tây khô để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục quay trở lại chủ đề chính, "Cố Mang, mình hiện tại thật sự đã tốt hơn nhiều rồi, không cần sống ở chỗ này nữa."
Cố Mang nhìn một vòng môi trường cấp cao của viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483389/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.