Nước bùn văng vào mặt cô ta. Vị tanh của nước bùn xộc vào miệng khiến Lý Đồng thấy ghê tởm ọe ra nước.
M* nó, sao lại xui xẻo như vậy. Khi bữa tiệc mừng thọ gần kết thúc, Lục Minh phát hiện Cảnh Y Nhân hình như rất mệt, hơn nữa cô còn uống một chút rượu, trên bàn ăn cô suýt nữa đã ngủ gật rồi. Lục Minh cũng phải khâm phục cô, vậy mà cô lại có thể gục trái gục phải trên bàn ăn ầm ĩ này như cần câu có cá mắc câu, đầu thì gật gà gật gù như gà mổ thóc. Ngô Tú Quyên mới thay đổi cách nhìn về cô xong lại thấy vẻ đức hạnh này của Cảnh Y Nhân, nhíu mày nhìn con trai: “Con xem cô ta còn ra cái dạng gì nữa?”
Lục Minh đỡ Cảnh Y Nhân để cô dựa vào vai anh.
“Mẹ! Bọn con về trước đây, Y Nhân mệt quá rồi.” “Có thể mệt tới mức này không? Ngồi cũng ngủ được, cô ta cũng chẳng phải phụ nữ có thai…” Ngô Tú Quyên nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại. Rồi trợn trừng mắt nhìn con trai. Trong nháy mắt, thủ trưởng và mọi người ngồi ở bàn đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Minh chằm chằm, chờ đợi đáp án của anh.
“Minh à! Y Nhân có phải là….” “…” Nhất thời Lục Minh cảm thấy áp lực thật sự lớn, nên anh tùy tiện nói bừa: “Cũng không rõ ạ, còn chưa đi kiểm tra.”
Nói rồi Lục Minh bể Cảnh Y Nhân, chào cha mẹ một câu rồi xoay người rời đi.
Trên đường về, trời dần dần tối sầm lại rồi đổ cơn mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959114/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.