Ai cũng tò mò không biết Cảnh Y Nhân muốn biểu diễn tài nghệ gì mà chuẩn bị khoa trương đến thế.
Cảnh Y Nhân bước ra ngoài cửa, thuận tay kéo một dải lụa đỏ trên khung cửa xuống, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, thả người bay xuống chính giữa những chiếc trống, trông cực kỳ hoa lệ.
Mọi người giật mình ồ lên nhìn cảnh Y Nhân, không nghĩ tới cô lại bay được nhẹ nhàng uyển chuyển đến thế, giống như khinh công vậy. Dải lụa đỏ thẫm quấn lấy hai cánh tay mảnh khảnh, bàn tay ngọc vung lên một cái.
Dải lụa giả vào mặt trống, một tiếng “Thùng” vang lên đầy mạnh mẽ.
Tất cả đều kinh ngạc đến mức ngây ngẩn. Vải lụa làm sao có thể gõ vang được trong cơ chứ? Lý Đồng trợn trừng mắt nhìn ngang nhìn dọc xem Cảnh Y Nhân rốt cuộc đã lắp thứ máy móc gì? Hay là treo người bằng dây cáp? Không thì làm sao cô ta có thể vào một cái đã bay qua đó được cơ chứ.
Một tiếng lại một tiếng trống khác dồn dập mạnh mẽ vang lên, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã buộc thứ gì đó vào đầu dải lụa, không thì sao có thể gõ vang được trống. Nhưng mặc dù có buộc thêm vật gì đó thì chỉ kỹ thuật nhảy này thôi cũng đủ để mê đảo mọi người rồi.
Cảnh Y Nhân đã mua điệu Kinh Hồng Phi Nhạn này không dưới trăm lần, đã quá quen thuộc rồi. Nhưng mà, nó cực kỳ tiêu hao nội lực. Trước kia cô múa rất thuần thục, cho nên không hề phải cố sức chút nào, chỉ là cơ thể này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959113/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.